Dương Duy không dám tưởng tượng Lâm Thanh Nham sẽ xử lý Diệp Huyền như thế nào, toàn thân anh ta run lên, lập tức tắt máy: “Không nhìn thấy gì, mình
không nhìn thấy gì cả!”
Lâm Thanh Nham thấy Dương Duy và Diệp Huyền đều không trả lời, dứt khoát gọi điện thoại cho Diệp Huyền!
“Lần này xong đời rồi...
'Thấy Lâm Thanh Nham gọi điện thoại đến, Diệp Huyền không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó bắt chước giọng nói của người máy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được... Xin lỗi...”
“Không liên lạc được? Anh đang lừa ai vậy?”
“Diệp Huyền, dù anh có giả giọng nói hay như thế nào em cũng nhận ra được!”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức không thể kiềm chế, hung hăng giậm giày cao gót xuống đất: “Anh chờ đó cho em, sau khi về nhà xem em sẽ xử lý anh như thế nào!”
“Trời ơi, người phụ nữ này sắp nổ tung rồi!”
Toàn thân Diệp Huyền run lên, hắn vội vàng cúp điện thoại!
“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?”
Trương Vấn Thanh nhìn thấy sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, lập tức hỏi han một cách dịu dàng: “Vừa rồi là Thanh Nham gọi đến à, cô ấy tìm anh làm gì?”
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Cũng không có gì, Lâm Thanh Nham nhìn thấy ảnh chung của chúng ta nên tức giận thôi.”
Nói xong, hắn đưa ảnh do Dương Duy gửi cho Trương Vấn Thanh xem! “Gái này...”
Trương Vấn Thanh nhìn thấy ảnh hai người chụp ảnh chung trông thật lãng mạn, lập tức hai mắt cô sáng bừng, thậm chí còn hơi đỏ lên.
“Vãn Thanh, em không sao chứ?”
Nhìn thấy hốc mắt Trương Vấn Thanh đỏ lên, Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có phải những bức ảnh này khiến em không vui không?”
“Không có, em rất vuil”
Trương Vấn Thanh cầm điện thoại, nhìn say mê, rồi tự nhủ: “Em cảm động quá... Nhìn thấy những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, em cảm thấy cực kỳ hạnh phúc...”
“Ha ha...”
Diệp Huyền không khỏi bật cười, thầm nghĩ Trương Vãn Thanh thật đáng yêu quá đi mất!
“Anh Diệp Huyền...”
Trương Văn Thanh ngước lên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt chăm chú: “Anh có thể chuyển tiếp cho em ảnh chụp này được không? Em thường xuyên mơ về hai cảnh tượng này... Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, lòng em lại tràn đầy hạnh phúc!”
Cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Trương Vấn Thanh, lòng Diệp Huyền cũng ấm áp vô cùng:
“Có thể chứ, tương lai chúng ta nhất định sẽ có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp đế hơn nữa...”
Trương Vấn Thanh không khỏi đỏ mặt mỉm cười, gật đầu đây mong đợi, cô ôm chầm lấy Diệp Huyền và hôn lên má hắn một cái!
“Ha ha.”
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh của phụ nữ vang lên từ phía trước không xa: “Tối qua anh mới ngọt ngào với Lâm Thanh Nham, giờ lại ôm ấp Trương Vấn Thanh?”
Diệp Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cùng với nữ phó quan xinh đẹp Vương Tiểu Vũ đang sải bước nhanh về phía mình.
“Tiêu Băng Tuyết?”
Trương Vấn Thanh nhìn thấy khí thế hung hãn của nữ chiến thần, cô không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ cô ấy lại muốn bắt anh Diệp Huyền đi?”
Diệp Huyền lại nhíu mày: “Chẳng lẽ mình và người phụ nữ này có mối thù không đội trời chung sao, sao ở đâu cũng gặp cô ta vậy?”
Tất nhiên, trong đầu Diệp Huyền không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh hai người môi chạm môi khi hắn cứu Tiêu Băng Tuyết vào đêm hôm đó.
“Diệp Huyền đại nhân...”
Phó quan Vương Tiểu Vũ lúc này nhìn thấy Diệp Huyền, tâm trạng liền trở nên vô cùng kích động, nhưng vì sợ bị Tiêu Băng Tuyết phát hiện, nên cô chỉ có thể lén lút gật đầu chào hỏi Diệp Huyền từ phía sau. Diệp Huyền mỉm cười, nói với Tiêu Băng Tuyết:
“Hôn ước giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, tôi muốn ở bên người phụ nữ nào thì liên quan gì đến cô?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh hít sâu một hơi, cô không ngờ rằng nữ chiến thần trước mặt mình đây cũng từng có hôn ước với Diệp Huyền!