“Diệp Huyền..."
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên đi vào, lập tức giật nảy mình!
Bởi vì Tống Khải đang đưa quà và hoa cho cô! Trong lòng Lâm Thanh Nham lo lắng, sợ Diệp Huyền suy nghĩ lung tung!
Diệp Huyền thấy cảnh này, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên sát khít
Trái lại, Lâm Văn Bạch bực bội, quát lớn: “Diệp Huyền! Ai cho phép anh vào đây mà không gõ cửa, không có phép tắc!”
Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới Lâm Văn Bạch mà đi thẳng đến chỗ Lâm Thanh Nham: “Cô và anh ta có quan hệ gì?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập dữ dội, vội vàng muốn giải thích rõ ràng: “Diệp Huyền, anh nghe tôi nói......”.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tuy nhiên, Tống Khải lại cười lạnh một tiếng rồi trả lời trước: “Vị này, tôi tặng hoa và quà Thanh Nham đâu đến lượt anh xen vào?”
Diệp Huyền khẽ nghiêng người sang một bên, nhìn thẳng vào Tống Khải, bốn mắt đối diện nhau: “Tôi và Thanh Nham đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn không đủ tư cách can thiệp?”
Bị Diệp Huyền trừng mắt dữ tợn, trong lòng Tống Khải vô thức run rẩy, thầm nghĩ ánh mắt của người này quá đáng sợt
Anh ta hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh mỉm cười nói: “Nhưng tôi nghe nói anh và Thanh Nham chỉ đăng ký giả, không thật sự kết hôn.”
“Tôi nghe chú Lâm nói hai người đã tách ra, đương nhiên tôi có quyền tự do theo đuổi Thanh Nham! Cháu nói có đúng không, chú Lâm?”
Lâm Vân Bạch cũng đứng dậy, nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt không vui rồi nói: “Đúng vậy, chính là vậy! Diệp Huyền, anh không có tư cách xen vào chuyện tình cảm của Thanh Nham, đúng chứ?”
Diệp Huyền nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang của Lâm Văn Bạch cùng thái độ không sợ hãi của Tống Khải, trong lòng lập tức hiểu được. Sở dĩ Tống Khải dám ngang nhiên đến Tập đoàn Lâm Thị tặng quà cho Thanh Nham thật ra là do Lâm Văn Bạch giật dây sau lưng, ủng hộ mạnh mẽ!
Lâm Thanh Nham sợ hai người không thuận nhau lại rùm beng lên, cô cũng không muốn Diệp Huyền suy nghĩ lung tung. Vì vậy, Lâm Thanh Nham vội vàng đẩy hoa và quà trước mặt ra: “Xin lỗi, tôi không thể nhận những thứ này.”
Tống Khải không khỏi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đưa đồ cho Lâm Thanh Nham: “Mấy năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn có em! Đây là một chút tấm lòng từ tôi, hy vọng em không từ chối!”
Diệp Huyền ở bên cạnh nhưng Tống Khải không hề nao núng bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Thanh Nham, cô càng lo lắng hơn, sợ Diệp Huyền hiểu lâm nên vội vàng nói: “Nhưng tôi không có tình cảm với anh!”
Lâm Vân Bạch kéo Lâm Thanh Nham sang một bên, bất mãn nói: “Thanh Nham! Tống Khải vừa từ nước ngoài trở về, vừa mới xuống máy bay đã đến gặp con, đối xử với con như vậy còn chưa đủ tốt sao?”
“Luận về thực lực, Tống Khải có điểm nào không thể so được với Diệp. Huyền? Con và Diệp Huyền chỉ là một cặp vợ chồng giả, căn bản không cần nghĩ đến cậu tai”
Thấy Lâm Vân Bạch nói giúp mình, Tống Khải không khỏi cười đắc ý, sau đó khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nói: “Anh là Diệp Huyền, đúng không, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết vị trí mình ở đâu!”
“Anh ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lâm, còn vọng tưởng cưới được Thanh Nham! Đây không phải si tâm vọng tưởng sao? Đàn ông bình thường cũng không dám mặt dày như vậy đâu nhỉ?”
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh chế nhạo, ánh mắt như vô tình liếc nhìn Diệp. Huyền: “Nhưng có người không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng vinh dự!”
“Đừng nói nữa!”
Cuối cùng Lâm Thanh Nham cũng không chịu nổi nữa, nói: “Cha! Tống Khải! Hai người không thể hạ thấp Diệp Huyền! Con yêu anh ấy, con vô cùng yêu anh ấy rất nhiều! Hai người có hiểu không?”