“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thấy đội trưởng Trần đi mất, còn đóng cửa lại, Khổng Thiên trở nên khó hiểu, Dương Duy và Trương Vấn Thanh cũng bối rối. Trái lại, quản gia Hoàng mỉm cười:
“Tôi hiểu rồi, chắc là đội trưởng Trần không muốn chuyện này bị người ngoài biết được, cuối cùng lại liên luy đến cậu ta! Cho nên, để chúng ta đóng cửa tự giải quyết!”
Khổng Thiên cũng giễu cợt nói: “Ha ha! Xem ra cơ hội trả thù đã đến! Quản gia Hoàng, đánh chết hắn cho tôi, tên Dương Duy kia cũng không được sống!”
Diệp Huyền không khỏi thầm ngưỡng mộ trí tưởng tượng của họ.
“Thằng ranh, xem tôi xử cậu thế nào!” Lúc này, quản gia Hoàng không nói thêm nữa, nghiến răng vồ lấy Diệp Huyền!
Cuộc tấn công không báo trước này khiến Dương Duy và Trương Vấn Thanh hoảng sợt
Không ngờ, ngay khi Diệp Huyền vừa đấm ra, quản gia Hoàng lập tức như bị xe tăng đâm vào, bay ra ngoài, ngay cả cổ cũng bị lệch sang một bên!
Nhìn vào tư thế của ông ta, e rằng cho dù có chữa khỏi thì ông ta cũng thành người tàn tật!
Diệp Huyền cong khóe miệng: “Thực lực này mà đòi đấu với tôi? Gan ông cũng lớn quá chứ?
“Ôi...
Thấy quản gia Hoàng bị hạ gục chỉ trong một giây, Dương Duy và Trương Vấn Thanh bất ngờ. Họ biết võ công của Diệp Huyền rất tốt, nhưng không ngờ thực lực của hắn lại đáng sợ đến mức này!
Nụ cười phách lối của Khổng Thiên lập tức đông cứng lại!
Diệp Huyền đi tới trước mặt gã, ánh mắt mang theo sát khí: “Lúc đầu nếu anh tức thời mà rời đi thì sẽ không bị sao, nhưng anh hết lần này đến lần khác muốn tìm cái chết? Vậy tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường.”
Khổng Thiên sợ tới mức quỳ rạp xuống đất thở hổn hển: “Đại ca, xin tha cho. tôi!”
“Hừ.”
Diệp Huyền hoàn toàn không nghe lời cầu xin của gã, đạp một phát làm gãy bả vai gã, khiến gã đau đớn hét lên thảm thiết!
Cùng lúc đó, Diệp Huyền đá một thùng bia đến trước mặt Dương Duy: “Vừa rồi Khổng Thiên đập đầu cậu, cậu trả lại gã gấp mười lần cho tôi! Cho gã biết vu oan cho người khác sẽ có kết cục gì!”
“Được!”
Dương Duy cũng không sợ, nhìn thấy cơ hội báo thù tới, nghiến răng giơ chai bia lên, dùng sức đập mạnh vào đầu Khổng Thiên!
Bốp!
Hai chai bia bị đập nát trong nháy mắt, Khổng Thiên đau đớn nhe răng, cái đầu vốn đã chảy máu lại càng thêm nhiều máu!
Tuy nhiên, giáo huấn chỉ mới bắt đầu! Nếu đã trả lại gấp mười thì còn tám chai nữa!
Bốp!
Dương Duy không hề tỏ ra thương xót, cho đến khi chai thủy tinh thứ bảy sắp đập xuống, Khổng Thiên cuối cùng cũng không chịu nổi, hoàn toàn từ bỏ giãy giua, ngã xuống đất khóc thảm thiết!
“Anh Dương, anh Diệp Huyền, tôi sai rồi, tôi xin lỗi hai anh, xin hai anh tha cho tôi!”
Thấy Khổng Thiên vừa rồi vẫn còn ngang ngược, không coi ai ra gì, bây giờ vậy mà thật sự quỳ xuống cầu xin tha mạng, trong lòng Dương Duy cực kỳ vui vẻ!
Chu Tiểu Phỉ và các thành viên của tổ tám cũng cảm thấy rất phấn chấn! Dám vu oan người khác, đáng chết!
Thời điểm này, Dương Duy, phú nhị đại bị coi là vô dụng, cuối cùng cũng lấy lại được phẩm giá và thể diện đã mất từ lâu!
Cứ như vậy, trong lòng họ càng biết ơn Diệp Huyền vì sự giúp đỡ của hắn!
“Dương Duy, vẫn còn ba chai nữa mới xong.” Diệp Huyền cười nói.
Dương Duy đè thấp giọng nói: “Đầu tên Khổng Thiên này đã đầy máu rồi, nếu đập thêm ba chai nữa, em sợ gã sẽ chết ngay tại chỗ. Không bằng chúng ta nhân cơ hội hố gã một vố?”
“Hố một khoản tiền?”
Diệp Huyền không khỏi khâm phục phản xạ của Dương Duy, vừa cười vừa nói:
“Có thể! Năm triệu một chai, ba chai còn lại tổng cộng là hai mươi triệu! Khổng Thiên, anh có đồng ý không?”