Nghe Diệp Huyền nói hết những lời trong lòng, Lâm Thanh Nham đang ở lầu hai âm thầm cười trộm, thầm nghĩ trong lòng: “Hừ, coi như cái tên này không quá tệ, còn hiểu rõ mình.”
Tuy nhiên trong nội tâm cô vừa tức buồn bực: “Trong lòng đã thích mình rồi mà sao lại muốn ở bên cạnh Trương Vấn Thanh dịu dàng, đáng yêu? Cái này người đàn ông, quá đa tình!”
Lúc này, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ cười càng thêm thoải mái, nói: “Xem ra hai đứa thật đúng là một đôi oan gia! Chỉ cần cậu đối xử Thanh Nham thật lòng thì chúng tôi đều ủng hộ cậu hét lòng!”
“Đương nhiên, cháu thật lòng.”
Ánh mắt Diệp Huyền kiên định, tuy nhiên vẫn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nhưng tính cách Thanh Nham quá bướng bỉnh, đoán chừng cô ấy sẽ không thể chấp nhận chuyện cháu và những người phụ nữ khác ở bên nhau. Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Nếu như cô ấy thật sự không thể chấp nhận được, vậy cháu cũng sẽ không dây dưa cô ấy nữa, cũng sẽ không oán hận cô ấy. Hơn nữa, cháu sẽ chân thành chúc cô ấy và hy vọng cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc!”
“Cho nên, đêm nay cháu không ngủ ở nhà nữa. Chờ đến khi chuyện giữa cháu và Thanh Nham giải quyết xong, cháu lại về nhà, mọi người yên tâm.”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ nhìn nhau cười một tiếng: “Cậu nói vậy thì chúng tôi cũng hiểu suy nghĩ của cậu, cho nên đương nhiên chúng tôi cũng yên tâm.”
“Nào, ăn sáng đi! Dù thế nào đi nữa thì chúng ta đều xem cậu là người một nhài”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui mừng, đồng thời bởi vì trong lòng đã suy nghĩ rõ ràng nên giảm bớt lo lắng, vui vẻ ăn sáng. Trái lại, Lâm Thanh Nham rất phiền muộn!
“Mình đã sớm đoán được cái tên này là tên khốn kiếp, vừa nói thích mình lại vừa thích Trương Vấn Thanh......”
“Nhưng Diệp Huyền đã nói rất rõ ràng, nếu mình thật sự không chấp nhận, hắn sẽ không miễn cưỡng, sau này hản sẽ không liên quan gì đến mình
“Chẳng lẽ mình muốn trơ mắt nhìn Diệp Huyền và Trương Vấn Thanh ở bên cạnh nhau sao? Mình rất thích hắn, mình không muốn từ bỏ hắn......”
“Buổi tối Diệp Huyền sẽ không về nhà, như vậy Trương Vãn Thanh sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Diệp Huyền hơn......"
Lâm Thanh Nham nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm chán nản, đồng thời do dự và bất an, cô thay quần áo công sở thời thượng rồi đi ra ngoài, sẵn sàng làm việc điên cuồng để giảm bớt lo lắng.
“Diệp Huyền, anh ăn sáng xong chưa, nhanh đi làm với tôi!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng nói. Diệp Huyền xua tay, mỉm cười đáp: “Tôi không đi làm, tôi còn có việc khác phải làm.”. truyen bac chien
“Hừ! Tên khốn!”
Lâm Thanh Nham buồn bực mắng nhỏ một tiếng rồi đi ra ngoài lên xe, nghĩ thầm tên khốn Diệp Huyền nhất định là đi gặp Trương Văn Thanh!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Quả nhiên, sau khi Diệp Huyền ăn sáng xong, hắn lập tức đi tới phòng khám của bác sĩ Trương. Là phòng khám và hiệu thuốc lớn nhất trong thành phố, nơi này vẫn đông đúc khách hàng và bệnh nhân như trước, các bác sĩ và dược sĩ trong phòng khám bận rộn liên tục. Tuy nhiên Trương Vãn Thanh lại hoàn toàn mất đi sự nhiệt tình đối với công việc như thường ngày, ngồi một mình trước quầy với đôi mày buồn bã, dưới mắt còn có hai quầng thâm rõ rệt. Ngón tay mảnh khảnh của cô quấn qua quấn lại, chơi đùa với chiếc khăn tay do Diệp Huyền đưa, ánh mắt đầy oán trách, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Đương nhiên, Diệp Huyền biết Trương Vấn Thanh nhất định đang nhớ hắn nên mới nhìn vật nhớ người.
“Người đẹp, có thể giúp tôi bắt mạch không, mấy ngày nay tâm trạng của tôi không tốt lắm.”
Diệp Huyền tiến tới bên cạnh cô, cười lớn hỏi.
“Xin lỗi, nếu cần bắt mạch thì anh có thể tìm bác sĩ, quầy thuốc không nhận xem bệnh.”
Trương Vãn Thanh trả lời với vẻ mặt uể oải, nhưng sau vài giây, cô lập tức quay đầu lại!
“Anh Diệp Huyền?”
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Huyền, dáng vẻ suy sụp và hốc hác của 'Trương Vấn Thanh vừa rồi lập tức bừng lên vẻ ngạc nhiên!
“Sao anh lại ở đây?”
Cô vội vã rời khỏi quầy, đi đến chỗ Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ như trước kia, hô hấp trở nên nặng nề hơn một chút!
“Đương nhiên là tôi tới đây gặp cô.”
Diệp Huyền trìu mến nhìn Trương Vãn Thanh, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Vấn Thanh, thật sự xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi cả đêm.”