“Nhà họ Diệp sao vậy? Mới nhận phong thưởng từ triều đình là thanh lý môn hộ rồi hả?”
“Tôi nghe nói ông cụ Diệp nhận một người thân bên ngoài, dẫn vẽ nhà để đoạt lại vị trí gia chủ từ cháu trai, bị đuổi ra ngoài là đáng đời lắm.”
“Ông cụ Diệp thật sự là già mà không đứng đắn, có một đứa cháu trai giỏi như thế còn không chịu yên phận, vừa đáng buồn lại vừa đáng tiếc, đúng như câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận.”
Ông cụ Diệp rơi vào kết cục bị đuổi đi, không rụt rè nữa, đứng ở cửa chửi âm lên.
“Nhãi ranh, mày đúng là không sợ trời không sợ đất, không nhận luôn cả người thân, ngay cả người ông nội là tao mày cũng dám đối xử như thế... Đồ bất hiếu! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng thôi!"
“Mày đừng tưởng may mắn được làm quan là có thể xoay người! Gần vua như gần cọp, sớm muộn gì mày cũng sẽ xuống dốc, bị cắt chức, thậm chí là bị chém hết cả nhà, đến lúc đó mày đừng có liên lụy đến tao!"
“Hừ, chờ xem, đầu sỏ tư bản nước ngoài đã theo dõi mày rồi, thế nào cũng sẽ ra tay với mày, mày không yên bình được bao nhiêu ngày nữa đâu!"
Ông cụ Diệp tức muốn hộc máu, mắng một hơi rồi hùng hùng hổ hổ đi ra chỗ khác.
Giờ phút này, trải qua một trận thanh lý môn hộ, đa số người phản Diệp Lâm đều đã bị xử lý.
Sau đó, Diệp Lâm sai người khiêng hết mười tương bảo vật do triều định phong thưởng vào trong nhà kho, còn một rương thiên tài địa bảo thì khiêng vào phòng ngủ mình.
Đối với đống vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa kia, Diệp Lâm không nhìn một cái nào.
Anh chỉ có hứng thú với thiên tài địa bảo.
"Đám dược liệu này tới đúng lúc lắm.” Diệp Lâm đang thiếu vài dược liệu quý giá để luyện chế thuốc dẫn cho đan dược chữa đủ mọi chứng bệnh. Anh vốn định đi chợ đen Đông Hải một chuyến, nào ngờ Cao Câu Ly đưa cho rất nhiều thiên tài địa bảo, xem như giải lửa sém lông mày.
“Cuối tuần là đại thọ sáu mươi tuổi của sư đệ Khổng Hữu Ví, mình phải chuẩn bị một phần quà mới được.”
Diệp Lâm tìm tồi trong rương, rương có thiên tài địa bảo, cũng có ngọc thạch quý giá.
Diệp Lâm chọn một khối ngọc thạch loại tốt, định luyện chế một pháp khí mang theo bên người cho sư đệ.
Trước đây Khổng Hữu Vi đã uống một viên đan dược do Diệp Lâm đưa, bây giờ cộng thêm pháp khí phòng thân nữa, vậy là ông ta có thể không bệnh hoạn không tai nạn sống lâu trăm tuổi.
Luyện chế suốt một đêm và thành công.
Ngày hôm sau, Hoa Quốc Đống gọi điện thoại tới: “Sư phụ, tôi đã hẹn hết viện trưởng các bệnh viện và cơ quan y tế ra rồi.”
“Hẹn vào trưa nay ở tổng bộ cao ốc Long Môn.”
Nghe vậy, Diệp Lâm bảo Hoa Quốc Đống dẫn người đến cao ốc trước, còn mình thì sẽ đến ngay.
"Ừ, hôm nay tôi sẽ đi gặp viện trưởng và đám chuyên gia, để cho bọn họ xem cái gì mới là trung y trung dược thật sự.”
Lật đổ mọi hiểu biết của bọn họ, gây ra chấn động cho bọn họ!