Diệp Phạm thật sự là khóc không ra nước mắt
Ông ta không biết gì hết, bỗng dưng bị cuốn vào trong trận chiến gia tộc, đúng là tai bay vạ gió.
Củng lúc đó, ông cụ Diệp cũng ngây ngẩn cả người.
Tam phẩm... cháu trai mình.. là quan tam phẩm?
Nếu là bình thường, ông cụ Diệp chắc chắn sẽ mừng điên lên, gọi ngược lại đối phương là ông nội cũng được.
Nhưng mà người này lại là Diệp Lâm, ông cụ Diệp muốn điên lên rồi
Giờ phút này, ông cụ Diệp vừa hối hận vừa sợ hãi.
Hóa ra tối qua ông nội mình báo mộng cho mình, nói rằng nhà họ Diệp ra rồng chính là nói Diệp Lâm?
Hôm nay vốn là ngày lành của nhà họ Diệp, khoảnh khắc vinh quang khắp nhà, kết quả là mình đi tìm một người bà con xa dẫn về tranh giành vị trí gia chủ.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Ông cụ Diệp chợt nhận ra rằng cả cuộc đời này của mình chắc là khó bước vào nhà họ Diệp được nữa.
Sau này vinh quang hay nhục nhã trong nhà họ Diệp đều chẳng liên quan gì đến mình.
Sau cơn hoảng hốt, từ trên xuống dưới nhà họ Diệp đều nhỏ giọng bàn tần.
"Chuyện này là sao đây? Diệp... Diệp gia chủ... là quan tam phẩm, quản lý Sở Trấn yêu thật hả? Sao tôi chưa từng nghe nói vậy?”
"Sáng nay tôi nghe bên ngoài chiêng trống vang trời, hình như là chảo đón anh hùng hộ quốc chiến thẳng trở về từ biên cảnh, không ngờ anh hùng lại là gia chủ nhà ta!"
“Ây da, nếu biết gia chú nhà ta ghê gớm như vậy thì ai thèm coi trọng một ông già thi cả đời mới đỗ làm gia chủ nhà ta cơ chứ? Ông cụ Diệp đúng là già lẩm cẩm rồi, suýt nữa làm lỡ tiền đồ cả gia tộc rồi!"
Mọi người thấy vậy thì cực kì hối hận.
Nhất là đám trưởng lão bị ông cụ Diệp lừa dối, ai cũng rất hổi hận, sợ xong việc sẽ bị tính sổ,
Tào tổng quản sai người khiêng bảng hiệu quang vinh vào từ đường gia tộc, rồi trò chuyện thêm vài câu với Diệp Lâm, sau đó mới dẫn người đi về.
Để lại mười rương vàng bạc châu báu khiến người khác phải hâm mộ.
Diệp Lâm đưa Tào tổng quản xong thì cầm thánh chỉ quay lại.
Lúc đi ngang ông cụ Diệp, Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Lúc nãy ông nói cả đời tôi đều không thể thấy thánh chỉ?”
"Ông mở to đôi mắt chó của ông ra xem đây là cái gì?”
Diệp Lâm mở thánh chỉ kề sát vô mặt ông cụ Diệp. Ông ta lùi ra sau liên tục, đôi chân mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.
Cuối cùng, Diệp Lâm đi tới trước mặt Diệp Phạm.
Thấy Diệp Lâm đi về phía mình, Diệp Phạm sợ tới mức run rẩy cả người, nhưng vì cấp trên dưới rõ ràng, ông ta phải cố nén sợ hãi, thi lễ với Diệp Lâm: “Ti chức... gặp qua Diệp đại nhân..."
Diệp Lâm lạnh giọng quát: "Ông có thân phận gì?
Rồi tôi có địa vị gì? Vậy mà ông cũng dám tới nhà tôi đoạt vị trí gia chủ với tôi nữa hả?"
“Thiên hạ biết bao nhiêu họ Diệp, chẳng lẽ họ Diệp nào cũng là người thân nhà tôi?”
"Ông đến từ đâu thì cút về đó đi!"