Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 980: Ngựa Hãn Huyết



Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.

Lúc Diệp Lâm đang đánh với đám người hầu đoạt ngựa với mình thì thiếu nữ kia cũng giục ngựa chạy theo đánh lén từ phía sau.

Roi ngựa vung ra đánh lên lưng Diệp Lâm.

Với Diệp Lâm mà nói, cái loại tấn công này ngay cả gãi ngứa cũng không bằng.

Dù vậy, Diệp Lâm vẫn trở tay túm roi ngựa, sau đó kéo mạnh qua, đoạt luôn roi ngựa.

“A.." Thiếu nữ hô lên một tiếng, theo quán tính mà rơi xuống ngựa, ngã mạnh xuống đất.

Diệp Lâm quay đầu ngựa lại, không hề thương hoa tiếc ngọc, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô để người hầu đi đoạt đồ của người khác, còn dám tự mình ra tay đánh lén?”

Dứt lời, Diệp Lâm vung roi ngựa lên quất mạnh xuống một cái.

“A!!!!" Thiếu nữ la hét thảm thiết, thân thể run rẩy, lăn lộn trên mặt đất, cực kì chật vật.

Diệp Lâm quất liên tiếp vài cái để răn đe.

“Nể tình cô còn trẻ người non dạ, tôi không so đo với cô, hi vọng cô tự mình giải quyết cho tốt”

Dứt lời, Diệp Lâm ném roi ngựa, nghênh ngang. cưỡi ngựa đi.

“Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”

"Ây da, thẳng nhãi kia ra tay tàn nhẫn thật đấy..”

Thiếu nữ được đỡ dậy, đôi mắt rưng rưng, vừa thẹn vừa giận.

Đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, lúc nào cũng là cô ta ức hiếp người khác, có khi nào bị người ta ức hiếp đâu chứ?

“Tôi chỉ đoạt một con ngựa của anh ta thôi mà? Anh ta dám đánh tôi... hu hu...”

Thiếu nữ lấy điện thoại ra gọi điện cho anh Cả: “Anh ơi, có một tên nhãi ranh ức hiếp em!”

“Cái gì?" Anh Cả ở đầu bên kia điện thoại vừa nghe vậy thì nổi giận: “Lúc nào cũng là chúng ta ức hiếp người khác, khi nào đến lượt người khác leo lên đầu chúng ta?”

“Là tên mắt mù nào vậy? Con cháu nhà quan dưới nhất phẩm nhà ta muốn đánh thì đánh. Còn nếu là con cháu nhà quan nhất phẩm trở lên, em chuẩn bịđi xin lỗi người ta đi”

Nói như vậy là vì nhà họ Dương bọn họ có người làm quan nhị phẩm, đó là ông nội bọn họ, Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao Dương Sĩ Tuấn.

Hai anh trò chuyện là cháu trai trưởng Dương Đông và cháu gái út Dương Thiến của Dương Sĩ Tuấn.

Hai anh em ỷ vào việc ông nội và cha đều làm ở Bộ Văn hóa và Ngoại giao, gia thế hiển hách, luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, làm bậy làm bạ.

Cháu gái Dương Thiến có tính công chúa thôi còn đỡ, anh Cả của cô ta nổi tiếng là Bá Vương ở Yến Kinh.

Lúc trẻ, anh ta rất thích đánh đấm tàn nhẫn, bị đưa đi quân Lương Châu rèn luyện, kết quả là vì nhiều lần vi phạm quy định quân đội, bị đuổi về nhà, từ đây hoành hành Yến Kinh, không ai dám chọc.

“Tuy rằng Yến Kinh đi đâu cũng có quan lại, nhưng mà em biết đa số người” Dương Thiến nói: “Thằng nhãi kia lạ lắm, vừa nhìn là biết dân chúng bình thường”

“Người bình thường là tốt rồi” Dương Đông cười nói: “Tên gì? Ở đâu? Anh lập tức dẫn người đi đánh anh ta một trận”

“Anh ta đánh xong thì cưỡi ngựa đi rồi. Em chưa kịp hỏi.." Dương Thiến buồn bực nói: “Có điều anh ta cưỡi ngựa Hãn Huyết, khá là nổi bật, chắc là dễ tìm thấy lắm”

Cái gì?

Ngựa Hãn Huyết?

Người bình thường không thể có ngựa Hãn Huyết được, loại ngựa này là một loại tượng trưng cho thân phận.

Ví dụ như hai anh em bọn họ đều chưa từng cưỡi ngựa Hãn Huyết.

“Em không nhầm đấy chứ?” Dương Đông giật mình: “Nếu cưỡi ngựa Hãn Huyết thì sao có thể là người thường?”

“Không lãm đâu, em lại gần quan sát, con ngựa kia chảy mồ hôi màu máu, là ngựa Hãn Huyết thuần chủng!" Dương Thiến vừa nói vừa nhớ lại khuôn mặt Diệp Lâm: “Thắng nhãi kia lạ mặt lầm, chắc chắn là không thuộc đám con cháu nhà quan tam phẩm trở lên”

Dương Đông nói: “Chủ nhân của ngựa Hãn Huyết đều có tên trong danh sách sở hữu, rất dễ dàng điều tra ra được, có khi thằng nhãi kia là kẻ trộm ngựa!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv