Lúc này ở phía bên kia đường, Diệp Lâm rảo bước dưới bầu trời đầy sao cùng ánh trăng dịu dàng.
Anh vừa muốn gọi một chiếc taxi để trở về biệt thự: thì lại đột nhiên dừng chân lại, nhìn về phía cửa hàng
bán hoa ở phía đối diện đường.
Chỉ thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên xe lăn đang tiễn một vị khách đi.
“Là cô ấy... Thế mà chân của cô ấy lại...” Ánh mắt Diệp Lâm trở nên u ám.
Vụ tai nạn năm đó, một người chết bảy người bị thương.
Ngoại trừ mẹ của Kim Lũ Y chết thì còn có bảy người khác bị thương.
Mà cô gái ngồi trên xe lăn đang bán hoa kia cũng là một trong số những người bị hại.
“Haiz...”
Diệp Lâm thở dài.
Tuy rằng vụ tai nạn đó không phải do anh gây ra, nhưng trong âm mưu này có rất nhiều người vô tội bị liên lụy.
Diệp Lâm nhớ cô gái kia tên là Trần Thơ Nhã, tuổi sấp xỉ mình.
Lúc đó chân của cô bị thương nặng, không nghĩ tới cô lại trở thành kẻ tàn tật.
Diệp Lâm đang định cất bước qua đó giúp cô chữa trị vết thương ở chân. Lấy y thuật hiện tại của anh, trị liệu một cái chân bị phế chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. 'Thế nhưng mới đi được một nửa anh lại dừng chân lại.
“Có lẽ cô ấy không muốn nhìn thấy mình đâu...”
Giống như Kim Lũ Y, trong mắt người bị hại năm đó Diệp Lâm chính là kẻ gây họa không thể tha thứ được.
Cho dù Diệp Lâm có lòng muốn trị liệu cho cô, cô cũng chưa chắc sẽ vui mừng.
“Haiz thôi bỏ đi.” Diệp Lâm cười khổ lắc đầu: “Đợi ngày sau khi mọi chuyện sáng tỏ, mình lại tới trị liệu cho cô ấy sau vậy.”
Chính vào lúc Diệp Lâm đang chuẩn bị rời đi thì Trần Thơ Nhã ở phía đối diện cũng chuẩn bị đóng cửa hàng.
Mấy năm nay nởi vì cô thành kẻ tàn phế cho nên không thể nào đi tìm việc được, bạn bè thân thích với những người tốt bụng có lòng trợ giúp giúp cô mở một cửa hàng bán hoa, miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai cô mới không đến nỗi chết đói.
Thế nhưng Trần Thơ Nhã đột nhiên cảm giác được xe lăn của mình bắt đầu mất khống chế chạy lùi về phía sau.
Trần Thơ Nhã sợ hãi kêu lên, nắm chặt xe lăn, suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.
Bên tai lại truyền tới một tràng cười khoái chí.
Trần Thơ Nhã dừng xe lăn quay đầu nhìn lại, là mấy thanh nhiên tóc vàng cả người nồng nặc mùi rượu đang trêu chọc cô.
Ban nấy là do bọn họ kéo xe lăn của cô về phía sau.
“Cô chính là Tây thi của cửa hàng bán hoa này à?” Thanh niên tóc vàng nhìn Trần Thơ Nhã bằng ánh mắt mờ ám, trong mắt gã lóe lên chút king ngạc, nhưng phần nhiều là tiếc hận: “Quả nhiên là một người đẹp! Ai da, đáng tiếc là một người què!”
“Chỉ cần gương mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, chân có què hay không cũng không sao... Lại có mấy. người mở miệng trêu đùa.
Trần Thơ Nhã cực kỳ bực bội, cô không phản ứng lại đám lưu manh đó, tiếp tục di chuyển xe lăn muốn trốn vào trong tiệm.
“Ai nha, người đẹp à, đừng có đi nha.” Thanh niên tóc vàng túm chặt lấy xe lăn, cưỡng ép giữ cô lại: “Có muốn ra ngoài uống một chén với mấy anh không?”