Diệp Lâm nghĩ đến, vừa rồi anh ngồi trên xe, sư huynh Khổng Hữu Vi quả nhiên đã lấy ra một văn kiện liên quan đến việc Nhà nước chính thức uỷ quyền.
Nhưng Diệp Lâm vội xuống xe, cũng không cầm theo văn kiện xuống.
"Tôi đến hơi vội, không mang theo." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Lần sau tôi sẽ cho các cậu xem."
"Cái này... " Hầu Quán Quân có chút ngây ra. Niềm tin vừa mới tăng lên đối với Diệp Lâm lại giảm đi ba phần.
Dù sao, nhìn dáng vẻ tự tin của Diệp Lâm, anh ta gần như tưởng thật, kết quả là lại không lấy ra được giấy bổ nhiệm của Nhà nước?
Như vậy làm sao Hầu Quán Quân có thể tin được lời anh nói chứ?
"Ha ha!"
Lúc này, Nghiêm Trọng Mưu đã định thần lại, lại trở nên kiêu ngạo, cười lạnh chất vấn: "Đến giấy bố nhiệm cũng không lấy ra được, còn dám ở đây mạo danh cán bộ nhà nước, anh thật to gan! Ai cho anh dũng khí như vậy hả!?”
Nhưng Diệp Lâm lại không nghĩ như vậy: "Cho dù có giấy bổ nhiệm hay không, tôi vẫn là Sở trưởng được Nhà nước đặc biệt phái tới, nếu các: không tin có thể gặp cấp trên để xác minh thân phận của tôi!"
"Tôi thân là Sở trưởng, hôm nay lần đầu tiên đến Sở Trấn Yêu, không thể vì không mang theo giấy bổ nhiệm mà từ chối không cho tôi vào cửa chứ?"
"Cái này... " Hầu Quán Quân gãi đầu, có chút không biết phải làm thế nào.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này - lần đầu tiên thấy đến đơn vị mới báo danh mà không mang giấy bổ nhiệm.
Điều này giống như việc cố gắng vào phòng thi mà không mang theo phiếu dự thi vậy, thực sự khiến người ta khó xử.
"Hay là tôi đi gọi điện thoại, xác minh với nội các một chút?" Hầu Quán Quân nói.
"Xác minh cái con khi!" Nghiêm Trọng Mâu lập tức khẳng định: "Anh ta chỉ là đồ mạo danh! Mau đuổi anh ta ra ngoài!"
Diệp Lâm phớt lờ hai người, chuẩn bị đi vào trước rồi nói.
"Anh đứng lại cho tôi!" Nghiêm Trọng Mưu tức giận nói: "Ai cho phép anh đi vào!”
Nói xong, Nghiêm Trọng Mưu liền chỉ đạo Hầu Quán Quân lần nữa: "Anh Hầu, anh ra tay dạy dỗ tên tiểu tử này một chút đi!"
"Hừ, tên họ Diệp kia, tôi biết anh rất lợi hại, ngay cả Toạ Sơn Điêu của Phượng Thiên chúng ta cũng rơi vào tay anh. Nhưng anh Hầu là đương kim võ trạng nguyên, so với một tiểu sơn Phượng Sơn thì không biết cao tận đâu!”
Nghiêm Trọng Mưu cáo mượn oai hùm, ỷ vào bên cạnh có võ trạng nguyên, cũng không sợ gì Diệp Lâm.
"Ây yo, Tôn thiếu gia!?" Nghiêm Trọng Mưu nhìn thấy liền vội vàng bước tới chào hỏi.
Lần trước lúc trạng nguyên diễu hành, anh ta đã thuận đường làm quen được ngự sử tuần thành Tôn thiếu gia, Tôn Văn Thành.
Đối với những người có xuất thân gia đình nổi bật như Tôn Văn Thành, chính là đối tượng kết giao và nịnh nọt trọng điểm. của Nghiêm Trọng Mưu.
"Tôn thiếu gia, anh đến thật đúng lúc!" Nghiêm Trọng Mưu chỉ vào Diệp Lâm nói: "Ở đây có một tên lưu manh dám mạo danh cán bộ Nhà nước!"
"Ồ? Ai mà to gan như vậy?" Tôn Văn Thành nhìn kỹ hơn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Diệp Lâm, "Lại là anh!?"
Cho dù thực sự động thủ, cũng có võ trạng nguyên chống đỡ. Bất luận thẳng bại, cũng không thể để Diệp Lâm đi một cách dễ dàng.
Nhất thời, Hầu Quán Quân bị kẹp giữa hai người, không biết
phải làm sao mới là tốt.
"Ở đây có chuyện gì mà ồn ào thế!?"
Lúc này, một đôi cảnh vê đi tuần đến.