“Anh thuộc phe nào vậy?” Hoàng Long cũng tò mò hỏi: “Tôi là đại ca Doanh Châu, sao chưa từng thấy anh? Đời nợ ở địa bàn của tôi, có hỏi ý của tôi chưa?”
Chủ nợ run rẩy nói: "Tôi... tôi đến từ Đông Hải... là người của chợ đen..”
Hóa ra là làm việc cho chợ đen?
"Lão đại các anh tên gì? Là Hoàng Kim Bưu hả?” Diệp Lâm hỏi.
“Anh Bưu?” Chủ nợ nói: “Chỉ là một trong các lão. đại của chúng tôi thôi. Chúng tôi không cùng một nhánh”
Diệp Lâm hỏi Hoàng Long: “Dạo này chợ đen có tặng lễ không?”
Lúc trước ở bên ngoài Bạch Vân Quan, mình tha cho Hoàng Kim Bưu một mạng, anh ta hứa là mỗi tháng đều sẽ tặng cho mình dược liệu quý giá.
“Không có!” Hoàng Long nói: “Không nhận được bất cứ thứ gì từ chợ đen!”
Diệp Lâm cười lạnh nói với chủ nợ: “Thứ nhất, kể từ hôm nay xóa hết nợ nần của nhà họ Ngô”
“Vâng vâng..” Chủ nợ không dám nhiều lời, bởi vì ngay cả nhà họ Trì một trong năm môn cổ võ cũng bị đánh bại, trừ khi có thể mời được cổ võ giả mạnh hơn nữa, nếu không thì anh ta sẽ không dám đi đòi nợ.
“Thứ hai!” Diệp Lâm nói tiếp: “Anh quay về nói với Hoàng Kim Bưu, anh ta dám không tuân thủ lời hứa với tôi, bảo anh ta rửa sạch đầu chờ lăn sau tôi tới Đông Hải, người đầu tiên tôi lấy đầu chính là anh ta!”
“Vâng vâng.." Chủ nợ gật đầu liên tục.
“Cút đi!" Diệp Lâm ra lệnh, chủ nợ sợ tới mức tè ra quần, chạy vắt giồ lên cổ
Người nhà họ Ngô thấy vậy thì cực kì vui mừng.
Quả nhiên Diệp đại nhân ra mặt là đuổi được hai đám người.
Sau đó, Diệp Lâm nhìn về phía anh em nhà họ Trì: “Các anh muốn chết hay muốn sống?”
“Đương nhiên là muốn sống!" Anh em nhà họ Trì nói liên tục: "Chỉ cần Diệp đại nhãn tha cho anh em chúng tôi một mạng, Diệp đại nhân muốn chúng tôi làm gì cũng được!”
Vèo!
Diệp Lâm đánh ra một chưởng, bình hoa khổng lồ đang đè trên người Trì Tương Địa lập tức bị đánh bay ra ngoài.
“Nếu muốn sống thì truyền lời vẽ nhà đi..” Diệp Lâm nói: “Sau này nhà họ Trì môn Sơn phải làm việc cho tôi!”
"Vâng vâng vâng..” Anh em nhà họ Trì gật đầu liên tục: “Đây là vinh hạnh của chúng tôi!”
“Cảm ơn Diệp đại nhân... Trì Tương Địa được cứu vớt, nằm trên mặt đất thở hồng hộc, còn phải cảm ơn Diệp Lâm đã không giết mình.
“Cút!” Diệp Lâm lại quát một tiếng.
Trì Tương Thiên cống Trì Tương Địa bị thương năng chạy nhanh ra khỏi nhà họ Ngô.
Một trò cười đòi nợ cứ thế là hết.
“Cảm ơn Diệp đại nhân đã giúp chúng tôi giải quyết nợ nần” Đám người nhà họ Ngô cảm ơn rối rít.
“Diệp đại nhân anh minh thần võ cái thế vô song, không hổ là người mạnh nhất Phụng Thiên ta!" Đám người Ngô Lục Nhị khen ngợi liên tục.
Đối mặt với đám già a dua nịnh hót, Diệp Lâm cười lạnh lùng: “Các ông cho rằng tôi giúp không công hả?”
“Nếu các ông đồng ý làm việc cho tôi, thì sau này mọi thứ của nhà họ Ngô đều thuộc vẽ tôi. Đây là tự các ông nói!"
Dứt lời, Diệp Lâm ra lệnh cho Hoàng Long: “Quay về phái người nhà họ Trương tiếp nhận toàn bộ tài vụ nhà họ Ngộ, sau này nhà họ Ngô phải nộp hết tiền tài lên trên.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt đám người Ngô Lục Nhất đều cứng lại.
Cái giá này... có đắt quá không?
Chỉ là nói thì cũng nói rồi, đám người Ngô Lục Nhất chỉ có thể cần răng nuốt hết vào trong bụng, dù có cả nghìn lần không cam lòng đi nữa.
“Tất cả đều nghe theo Diệp đại nhân.