Vốn nghĩ chuyến đi này, nếu giết người này, đoạt lấy công thức, thì không phải là một chuyến đi đáng giá.
Đối mặt với sự khiêu khích của Park Ji-shin, Diệp Lâm nhàn nhạt mỉm cười: "Chiến thần của một quốc gia nhỏ lại kiêu ngạo như vậy, cũng dám hỗn xược ở đây!?”
Cái gì!
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, chính Park Ji-shin là người đầu tiên bùng nổ:
Anh ta vốn là muốn khiêu khích Diệp Lâm, nhưng không ngờ, lại bị mấy câu nói của Diệp Lâm làm cho hoàn toàn tức giận.
Xét cho cùng, văn hóa Goguryeo chính là học hỏi Đại Hạ, đối với những từ như “một quốc gia nhỏ bé” và "kiêu ngạo” mà Diệp Lâm nói đến, vẫn là rất nhạy cảm.
Mặc dù Goguryeo không phải là một quốc gia lớn nhưng người dân ở đây lại mang dáng dấp của một quốc gia lớn, điều cấm kỵ nhất đối với người ngoài khi nói rằng họ là một quốc gia nhỏ, ít người.
"Hỗn xược!" Park Ji-shin tức giận nói, "Goguryeo chúng tôi, có lãnh thổ rộng lớn và những người xuất chúng”
"Còn Đại Hạ các người đã chết rồi, mỗi một động tác đều toát ra khí chất thối nát! Không lâu nữa Goguryeo chúng tôi sẽ thay thế các người!”
Vừa nói, Park Ji-shin lại tiếp tục giễu võ dương oai nói: "Hiện tại, tôi đã mang theo 100.000 quân đến. biên giới!"
"Diệp Lâm, bây giờ anh căn bản không có lựa chọn! Hoặc là giao ra công thức, hoặc là chết"
Cái gì!?
Một trăm nghìn quân!?
Hoa Quốc Đống đã bị sốc khi nghe điều này.
Trong lòng nghĩ trận này, không biết là cổ võ, lại còn liên quan đến Chiến thần nước ngoài
Rắc rối ngày càng lớn hơn rồi.
Nhưng khi Diệp Lâm nghe được tin tức này, lạnh lùng xác nhận: "Anh có chắc không!? Anh dám đưa một trăm nghìn binh lính đến biên giới chúng tôi khiêu khích!?"
"Haha, sao lại không dám!?" Park.Ji-shin kiêu ngạo nói: "Có muốn bây giờ tôi hạ lệnh cho một trăm nghìn đại quân trực tiếp tiến vào núi Trường Bạch không!??”
“Anh dám! Diệp Lâm nghiêm mặt nói: "Hành vi hiện tại của anh đã tăng lên cấp độ chủ động kích động chiến tranh!”
Tước tiên tôi sẽ chém tên Chiến Thần biên giới của một quốc gia nhỏ là anh, sau đó sẽ xử lý một trăm nghìn kẻ ô hợp mà anh mang đến!
Nói xong, Diệp Lâm rút kiếm, tự mình đi tới.
"Hahaha, loại người này...Giao cho tôi là xử lý được..." Chim Rakshasa cảm thấy mình chỉ căn hắt hơi một cái là có thể giải quyết được.
“Chính là bởi vì loại người này, ta mới muốn tự mình ra tay" Diệp Lâm nói: "Xem khuynh hướng của quân địch ở ngoài nước."
Chim Rakshasa bay lên trời nhìn xuống, nhìn toàn cảnh núi Trường Bạch, đồng thời báo cáo lại: "Quả nhiên có dấu vết của quân địch ở biên giới hai nước. Còn vẽ việc có một trăm nghìn quân không... thì không thể đếm rõ ràng được. Ít nhất phải có mấy chục nghìn!"
"Được rồi, chỗ đó lát nữa sẽ giao cho mày và rồng!"
Nói xong, Diệp Lâm rút Quy Nhất Kiếm ra, nghiêm. túc nói: "Chiến thần Ung Châu Diệp Côn Luân tới lấy đầu đám chó đây!"