Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 901: Không thể khinh thường



Cứ như vậy, Thiên Cơ Tử dùng hết tiền thẳng cược mua một căn biệt thự ở Phong Hoa sơn trang, bắt đầu làm hàng xóm với Diệp Lâm.

Ngô Nhạc buồn rầu nói: “Ông nội, hay là chúng ta dùng tiền thắng cược trả nợ trước đi? Lỡ như sau này. người ta đòi nợ tới tận đây thì phải làm sao?”

Thiên Cơ Tử cười nói: “Sợ gì chứ?”

“Hiện giờ chúng ta là hàng xóm của cậu Diệp, chỉ cần sau này có người dám đến đây đòi nợ, chúng ta ở dưới chân núi cứ gọi to một tiếng nhờ cậu Diệp ra mặt, để xem đám đồi nợ có sợ đến mức tè ra quần hay không?"

Ngô Nhạc nghe vậy thì bừng tỉnh, hiểu ngay được mưu tính sâu xa của ông nội

Thảo nào ông nội cứ đòi mua biệt thự ở đây cho được, hóa ra là dùng nghìn vàng chỉ để mua làm hàng xóm.

"Ông nội, vẫn là ông mưu tính sâu xa, suy xét chu đáo!" Ngô Nhạc rất khâm phục.

Còn Diệp Lâm nghe vậy thì cũng dở khóc dở cười, không ngờ ông già này lại đang tính kế mình.

“Tôi ít khi ở đây lâm” Diệp Lâm nói đúng sự thật: “Hơn nữa, sắp tới tôi phải đi khỏi đây một thời gian, hai ông cháu ông tự cầu phúc đi.”

Thiên Cơ Tử hỏi: “Có phải là đi Phụng Thiên hay không?”

“Ơ?” Diệp Lâm giật mình, không ngờ Thiên Cơ Tử, đã tính ra được là anh muốn đi đâu.

“Ha ha, quả nhiên là tôi đoán đúng rồi!” Thiên Cơ Tử tính đúng như thần, một vấn đề nhỏ như thế vẫn có thể tính ra được: “Tiểu Nhạc, cháu đi theo cậu Diệp một chuyến đi”

“Ông nội, cháu phải về Phụng Thiên ạ?” Ngô Nhạc có chút không muốn trở về, bởi vì có rất nhiều chủ nợ đang ôm cây đợi thỏ chờ bọn họ ở cửa nhà.

“Đương nhiên là phải đi về để chính thức phân ” Thiên Cơ Tử nói: “Hai ông cháu chúng ta vì thiếu nợ nên bị đuổi khỏi gia tộc, nhưng dù thế nào cũng được chia cho một phần gia nghiệp, chúng ta phải đi về lấy, nếu không là lợi cho đám vô ơn kia rồi.”

Hóa ra là gia tộc môn Bặc- một trong năm môn Sơn Y Mệnh Tướng Bặc cũng ở vùng Phụng Thiên. Tuy rằng thế lực không lớn như núi Trường Bạch, nhưng cũng là một thế lực không thể khinh thường.

Thiên Cơ Tử muốn cháu trai đi về xử lý việc nhà. Ông không tự mình đi vẽ là vì không muốn mất mặt.

Cái loại chuyện phân gia này chính là loại chuyện cần phải xé rách mặt, vẫn nên phái một đứa nhỏ về xử lý thì tốt hơn.

Diệp Lâm thấy thuận đường nên không phản đối

Sáng hôm sau, người ngồi xe Hoa Quốc Đống đi sân bay.

Ba người rất nhanh thì đến Phụng Thiên.

Nhà họ Trương đợi bọn họ đã lâu, định đưa đám người Diệp Lâm về nhà họ Trương mở tiệc chào đón.

“Đừng sốt ruột” Diệp Lâm hỏi: “Nghe nói bên xưởng thuốc gặp được một ít rắc rối? Đám cổ võ núi

Trường Bạch đến gây chuyện phải không?”

“Đúng vậy!" Đám người nhà họ Trương đến sân bay đón người thở ngắn than dài: “Anh Diệp đi rồi, các thế lực khác cũng dễ nói thôi, có Hoàng Long dẫn người trông coi, không ai dám làm càn.”

"Chỉ có đám cổ võ núi Trường Bạch là liên tục uy hiếp, nói là cho chúng ta nửa tháng suy nghĩ, nếu không sẽ làm cho chúng ta không sản xuất ra được một viên đan dược nào."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv