Diệp Lâm thấy Bất Khí vẫn như ngày nào.
"Ha ha, anh có ga cũng vô dụng thôi!" Nghiêm túc Bất động ý cười nói: y giờ tôi đã đỗ Trạng Nguyên, và anh vẫn chỉ là người không có công danh.”
“Sự chênh lệch giữa hai chúng ta sẽ càng lớn, không thể so sánh được”
Lúc này, Hầu Quân đứng bên cạnh nói xen vào:
“Anh Nghiêm nói sai rồi”
"Cuộc đời không chỉ có một con đường là khoa cử, đúng với câu 'học thành văn võ thuật, báo với đế vương gia."
“Tôi tin với thân thủ của anh Diệp, nếu anh ấy muốn vương triều triều đình thì sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Dứt lời, Hầu Quân Quá tay với Diệp Lâm, cửa hàng cao giọng nói: “Tôi là Hầu Quán Quân, cha hồi chức ở phủ Đô Úy, nếu anh Diệp có ý thì có thể báo tên với tôi, phủ Đô Úy chào đón các anh hùng tứ phương."
Nguyên, đúng là có một ít tài năng.
"Cảm ơn!" Diệp Lâm cũng nhớ kĩ anh ta.
"Ồ, tưởng sao, hóa ra là đến tỉnh bợ Võ Trạng Nguyên?"
Đúng lúc này, một nhà cách Diệp Lâm không đột nhiên mở một cánh cửa sổ.
“Tiểu thư, cô xem qua, hôm nay có Trạng Nguyên phố, hoành nhiệt quá đi!”
Theo tiếng nói vang lên, hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện trước cửa sổ nhìn ra phía xa xa
Ý cười tươi, đôi mắt rạng rỡ, ánh mắt nhìn quanh, có vẻ rực rỡ.
Mọi người ở dưới lầu thấy vậy đều nhìn ngây cả người.
Ngay cả Bất Khí cũng nhìn lên người đẹp trên lầu, tim đập thình thịch, trong ăn hoa non:
"Từ xa người nhìn, trằng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên từ dòng nước trong.
...
Trôi theo sông dài trở lại,
Nỗi nhớ miên man đẳng sau đàg*."
(*) Lạc Thăn Phú, tác giả Tào Thực, bản dịch của thivien.net.
Hầu Quán Quân thấy vậy thì cũng rất ngạc nhiên: "Trời ơi, đẹp quá đi!"
Lúc này, trong đám đông có người tin tức nhanh nhạy, nhìn một cái là nhận ra thân phận hiển thị hách của người đẹp trên lầu.
Anh ta cướp mình nói: "Đó là Khổng đại tiểu thư Khổng Mộng Kỳ, cháu gái của Khổng đại nhân Bộ trưởng Bộ Tài chính đây mà!”
Nghệ thuật như vậy, hiện trường trở nên mạnh mẽ hơn.
Không ngờ cô ấy lại là cháu gái Bộ trưởng, đúng là người đẹp gia thế cũng đẹp.
Không biết loại đàn ông nào mới có thể xứng đôi với con gái của trời như cô ấy?
"Là cháu gái của Khổng đại nhân hả?” Nghiêm túc suy nghĩ như vậy là nhẹ nhàng với mình.
"Hóa ra là cô ấy!" lớn lên lại đẹp như vậy!"
"vui vẻ của sư huynh mình hả?"
Nhịp tim Khổng Mộng Kỳ nhanh hơn.
Lúc này, hầu gái bên cạnh Khổng Mộng Kỳ lớn tiếng hô lên: “Hôm nay tiểu thư nhà tôi muốn ném tú cầu gặp duyên trời định!"
“Lát nữa ai có thể nhận được tú cầu của tiểu thư nhà tôi là sẽ trở thành cô gia nhà họ Khổng!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ầm ĩ lên, thậm chí cả toàn trường đều nhìn về phía hai cô gái, không còn ai để ý đến chuyện Trạng Nguyên dạo phố nữa.
“Nếu có thể cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, tôi bằng lòng giảm thọ mười năm.”
“Nếu được cưới cháu gái bộ trưởng, tôi đồng ý ở rể nhà họ Khổng!”
“Chọn con trai tôi đi! Con trai tôi năm nay mười tuổi, đẹp trai, có thể làm con rể nuôi từ bé!”
Thấy đám người phía dưới bàn tán ồn ào, hầu gái che miệng cười nói: “Tiểu thư, vừa lúc ở đây có Văn Võ Trạng Nguyên, hay là cô cứ chọn một trong hai người họ đi!"
Lúc này, Nghiêm Bất Khí và Hầu Quán Quân đang cưỡi ngựa đứng trong đám người, cực kì nổi bật.
Hầu gái chỉ vào Nghiêm Bất Khí, nói: "Tên kia trắng nõn sạch sẽ, trông không tệ lắm."
Thấy hai người trên lầu nhìn về phía mình, Nghiêm Bất Khí sửa sang quần áo, chuẩn bị sẵn tâm lý có hai việc vui.
Khổng Mộng Kỳ cười nói: “Tiểu bạch kiểm thôi, không đáng tin cậy, nhìn là biết chó gầy rồi!"
Hầu gái chỉ sang Hầu Quán Quân mặt đen: “Vậy tên mặt đen kia đi, trông rất khỏe mạnh!”
Hầu Quán Quân thấy hai người nhìn về phía mình thì vẫy vẫy tay với trên lầu: "Em Khổng, em còn nhớ anh không? Khi còn nhỏ hai ta giành đồ chơi, anh còn đánh cho em khóc luôn đấy!”
“Sau đó cha anh treo anh lên trên cây, đánh anh ba ngày ba đêm!"
Nghe vậy, Khổng Mộng Kỳ dở khóc dở cười: "Anh ta và tôi có thù khi nhỏ, hai nhà lại quen biết nhau, không được đâu”
Dù sao hôm nay có trò ném tú cầu là vì Khổng Mộng Kỳ muốn phản kháng chuyện ông nội mai mối cho mình, cô chỉ làm ra vẻ thôi, không thể coi là thật được.
Nếu ném tú cầu cho người quen thì chuyện sẽ phiền phức lắm.
“Hay là nhắm mắt ném bừa đi” Hầu gái nói: duyên trời định!”
Đúng là Khổng Mộng Kỳ một tìm bừa một người, nhưng mà cũng phải tìm bừa người mà mình thấy vừa ý mới được.
Lúc này, cô để ý thấy Diệp Lâm đứng bên trong đám người, chỉ có ánh mắt của anh là bình tĩnh từ đầu đến cuối, chưa từng có gợn sóng.
Khổng Mộng Kỳ cảm thấy không phục, nghĩ thầm: Chẳng lẽ sức quyến rũ của tôi không đủ để anh động tâm hay sao? Tôi không tin anh có thể thờ ơ khi nhận được tú cầu!
Thấy Diệp Lâm quay người đi, Khổng Mộng Kỳ vội vàng hô lên: "Đừng đi! Chụp lấy!"
Vừa dứt lời, một tú cầu màu đỏ bay từ trên trời xuống, rơi thẳng vào trong tay Diêp Lâm.