Diệp Lâm hoàn toàn cạn lời trước Kim Lũ Y, định bỏ cô ta sang một bên rồi hành động một mình.
“Anh đứng lại cho tôi!" Kim Lũ Y bước lên định ngăn lại Diệp Lâm.
Lúc này, có vài ông cụ mặc đồ quan đi tới.
Thấy vậy, Diệp Lâm và Kim Lũ Y phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy vào trong góc tường
Khe hở góc tường cực kì chật hẹp, dư để chứa một người, còn nếu hai người là có chút không đủ.
Kim Lũ Y chậm hơn Diệp Lâm nửa bước, kết quả là khi chen vào góc mới phát hiện mình chỉ có thể bám sát vào người Diệp Lâm, không nhúc nhích được chút nào.
"Anh đi ra ngoài cho tôi!" Kim Lũ Y vừa tức giận vừa ngại ngùng tới mức thân thể run lên.
“Là tôi đi vào trước.." Diệp Lâm bó tay với cô ta luôn rồi.
"Anh....Khốn kiếp!" Kim Lũ Y nổi điên lên, rồi lại không thể làm gì đối phương.
Giờ phút này, sáu người mặc đõ quan vừa nói vừa cười đi ngang qua bọn họ.
"Ha ha, lúc nãy ông giả giống lắm đấy!”
“Có điều, dường như lúc nãy có người phát hiện không đúng!"
“Không sao, đám người Khuê Mộc Lan sẽ giải quyết bọn họ!"
Nghe sáu người nói chuyện, rồi thấy khuôn mặt của sáu người, Diệp Lâm và Kim Lũ Y đều thay đổi sắc mặt.
Bộ trưởng của sáu bộ đều ở đây!
Tuy rằng khuôn mặt của bọn họ đều giống hệt sáu vị bộ trưởng, nhưng khi không có người ngoi họ vui cười ầm ĩ, lộ rõ bản tính, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ người làm quan, mà giống như một đám con hát thấp hèn.
“Quả nhiên, bọn họ đều là giả..” Kim Lũ Y trợn mắt há mồm, hô hấp càng thêm đồn dập, càng nghĩ càng thấy sợ.
Rốt cuộc phủ quốc sư đang làm gì vậy? Dám đi giả mạo cả sáu vị bộ trưởng?
“Tiếng thở của cô lớn quá..." Diệp Lâm cạn lời mà nhắc nhở: “Chúng ta bị bại lộ rồi.."
Quả nhiên!
Sáu người đang cười đùa đột nhiên dừng bước, nghiêng tai lẳng nghe.
Nghe theo tiếng hít thở, sáu đôi mắt quỷ dị giống như u linh đồng thời nhìn về phía hai người đang núp trong góc.
“Các người thấy hết rồi hả?”
Sáu người đồng thời lên tiếng.
Không đợi hai người trả lời, lại có hai ông cụ nói: “Vậy các người đi chết đi!”
Vừa dứt lời, có bốn người lùi ra sau một bước, cách xa hai người kia một chút
Còn hai người kia thì lao nhanh như chớp về phía Diệp Lâm.
Trông hai người kia có vẻ tuổi già sức yếu, nhưng khi ra tay lại cực kì nhanh nhẹn, hoàn toàn không thấy già cả chút nào.
“Anh đi ra ngoài cho tôi!”
Giờ phút này, sau khi hoàn toàn bại lộ, Kim Lũ Y lại thở nhẹ ra. Cuối củng thì cô ta không cần đứng sát Diệp Lâm, bị Diệp Lâm đụng chạm nữa.