Để mình cưới một ông già?
Ông nội thực sự nỡ lòng làm vậy sao?
"Ông nội, có phải ông nhặt cháu ở thủng rác về không? Bây giờ ông định bán cháu đi sao?”
"Nói năng linh tinh!" Khổng Hữu Vi tức giận nói: "Mãi ông mới chọn cho cháu một người chồng như ý, sao có thể nói là bán được! À..."
Ngay lập tức, Khổng Hữu Vi lại cười nói: "Ông hiểu rồi! Cháu đừng hiểu lam, mặc dù là sư đệ của ông, nhưng cũng cùng tuổi với cháu thôi!"
"Ông sẽ không dấu nữa, hôm nay cậu ấy vừa trở thành chiến thần, tương lai vô cùng xán lạn!"
"Cho nên ông đã nghĩ rồi, phải nhanh tay đưa cậu ấy về làm rể trước, không thể để người khác cướp mất được”
Chiến thần?
Khổng Mạnh Kỳ không có hứng thú lắm với việc này.
Mặc dù ông nội đã nhiều lần nhấn mạnh rằng đối phương bằng tuổi cô, nhưng so với các vị chiến thần đương thời thì ít nhất cũng phải ba mươi bốn mươi tuổi.
Hơn nữa, Khổng Mạnh Kỳ đã du học từ khi còn nhỏ, suy nghĩ của cô ngày càng phương Tây hóa, điều cô không thích nhất chính là việc mai mối như vậy.
“Việc kết hôn của cháu là do cháu tự quyết định” Khổng Mộng Kỳ từ chối lòng tốt của ông nội: "Cho dù sư đệ chiến thần của ông có xuất sắc đến đâu, nếu cháu không thích thì cháu cũng sẽ không cưới đâu”
Khổng Hữu Vi rất tự tin, cười nói: "Nếu gặp được cậu ấy, nhất định cháu sẽ thích!”
Đứng trước một thiếu niên trẻ tuổi đầy triển vọng như sư đệ mình, có người con gái nào mà không rung động cơ chứ?
Không, cháu không gặp!" Khổng Mộng Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ấy không muốn đôi co với ông nội nữa, nếu tiếp tục trò chuyện thì chắc sẽ cãi nhau mất.
“Cháu hãy nghe theo sự sắp xếp của ông!” Khổng Hữu Vi còn kiên trì nói: “Ngày mai ông sẽ liên lạc với sư đệ, mời cậu ấy đến gặp cháu
"Cháu có nghe thấy không! Ông là ông nội của cháu, sao có thể hại cháu được? Cháu cứ thử gặp một lần đi, cam đoan cháu sẽ hài lòng!
"Lần này ông không thể để cháu muốn làm gì thì làm được, muốn cũng phải đi mà không muốn cũng phải đi!"
Khổng Mạnh Kỳ giận dữ trở về phòng ngủ, cứ nghĩ đến buổi xem mắt ép buộc vào ngày mai là lại khó chịu.
Là một sinh viên ưu tú đi du học về, việc đầu tiên cô làm sau khi về nước chính là bị gia đình ép đi xem mắt?
Đây là thế kỷ hai mươi mốt rồi đó, chẳng lẽ đến hôn nhân của mình cũng không thể tự làm chủ được hay sao?
Đột nhiên, Khống Mạnh Kỳ nghĩ ra một kế hoạch. phản kháng, bò ra cười ngặt nghẽo.
"Nếu ông nội đã cổ hủ như vậy thì mình sẽ lấy độc trị độc!"
"Xem mắt chứ gì, liên hôn chứ gì? Được rồi, vậy ngày mai mình sẽ bung xõa luôn, ném tú cầu, trúng định mệnh!”
...
Ở bên ngoài.
Thiên Cơ Tử đang nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu.
Đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao khổng lồ xô rơi thẳng xuống.
Ánh sáng dần đần mờ đi.
"Haiz.." Thiên Cơ Tử thở dài: “Lại một ngôi sao nữa rơi xuống, đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Một lúc sau, cháu trai Ngô Nhạc thở hổn hển chạy tới: “Ông nội, cháu đã đặt tất cả tiền lo hậu sự của ông vào Argentina rồi đấy”
"Nếu thua, chúng ta sẽ phải đi ăn xin."
Thiên Cơ Tử cười nói: "Yên tâm, ông tính toán cả đời rồi, đã bao giờ phạm sai lăm chưa?"
"Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt, cháu nợ một khoản nợ khổng lồ thì ông cũng sẽ không đem toàn bộ số tiền đó đi đặt cược"
Thế nhưng, Ngô Nhạc vẫn có chút lo lắng: "Ông nội, cháu thấy ngoài kia người ta nói, Pháp đang được ủng hộ nhiều lắm”
"Cháu thì biết cái gì” Thiên Cơ Tử nói: " Bóng đá thì phải đi ngược số đông!"
"Đừng lo, sau khi World Cup kết thúc, những ngày tươi đẹp của ông cháu ta sẽ bắt đầu!"