Vừa kết nối, giọng nói quen thuộc của Tân Tịch Dao lập tức vang lên: "Y Y, vừa rồi cậu gọi cho tớ phải không? Haiz... Sóng ở đây không tốt lắm...”
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Tăn lập tức nghe máy, hào hứng nói chuyện với Tân Tịch Dao.
Vừa rồi họ còn đang lo lắng cho sự an toàn của Tân Tịch Dao, nhưng Tân Tịch Dao lại bất ngờ gọi điện tới.
Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột, tựa như một giấc mơ.
"Haha, tôi đã bảo mà” Lục Cảnh Sinh nói: “Là do tín hiệu bên kia không tốt mà các người vẫn không tin."
Sau khi trò chuyện và nghe Tân Tịch Dao tự mình kể lại, nhà họ Tân mọi người mới hoàn toàn yên tâm.
Thì ra lời Diệp Lâm vừa rồi là sự thật.
Tân Tịch Dao thật sự đã bái sư học đạo, theo sư. phụ đi chu du khắp nơi để tu luyện.
"Vừa rồi, tôi theo sư phụ đến núi Thái Bạch, trên núi không có tín hiệu, bây giờ xuống núi mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ”
"Bây giờ tôi sẽ theo sư phụ đi về phía nam, tới núi Long Hổ. Sư phụ nói muốn tới đó thăm mấy người bạn cũ."
“Tín hiệu ở đây lại không tốt, điện thoại cũng sắp hết pin rồi, cúp máy đây.”
"À, đúng rồi, Y Y ở đâu? Hãy nói với cô ấy giúp tôi là tôi phải đi vội nên không có thời gian để chào tạm biệt cô ấy..."
Thế rồi, cùng với một âm thanh tút tút vang lên, tín hiệu liên chập chờn rồi tắt hẳn.
Mọi người trong nhà họ Tân vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, đồng thời cảm ơn tổ tiên phù hộ.
Hiện giờ, Tần Tịch Dao đã có được một người thầy tuyệt vời, nhà họ Tân không chỉ có cố võ, còn có cao thủ Hoa Sơn làm hậu thuẫn, cộng thêm cả quan hệ với Diệp chiến thần, tương đương với việc ba chỗ dựa lớn.
Tương lai, Tần Tịch Dao cũng có thể một mình đứng vững, vậy là họ sẽ có bốn người chống lưng.
Nghĩ thôi đã hưng phấn rồi, trăm năm tới nhà họ Tần sẽ thống trị Ung Châu, không ai có thể vượt qua bọn họ.
Thấy vậy, những vị khách xung quanh cũng đồng loạt chúc mừng nhà họ Tân.
"Diệp chiến thần, vừa rồi thật xin lỗi, chúng tôi đã trách lầm cậu, đại ân đại đức của cậu, không biết lấy gì báo đáp”
"Kể từ bây giờ, nếu Diệp chiến có gì căn, dù có phải vào núi đao biển lửa, nhà họ Tần chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành”
Mọi người trong nhà họ Tân đồng loạt xin lỗi Diệp Lâm, đồng thời định trả lại điện thoại di động cho Đường Y Y.
Lúc này, họ mới phát hiện ra, Đường Y Y đã ngất đi vì sợ hãi, dù có kêu lên thế nào cũng không có phản ứng.
"Xong rồi, cô Đường không còn thở nữa!”
"Aiza, vừa rồi chắc chắc đã quá sợ hãi rồi!” Hiện trường lại trở nên hỗn loạn.
Không ai ngờ rằng Đường Y Y, người đầu tiên đối mặt với long hồn lại ngất ngay tại chỗ.
"Có bác sĩ không... Mau tới cứu người đi.. nhà họ Đường cầu cứu.
Diệp Lâm liếc nhìn Đường Y Y đang yên lặng nằm trên mặt đất, sau đó quay mặt đi.
Trừ khi anh ra tay, nếu không thì thần tiên cũng khó cứu.
Nhưng anh đâu có rảnh.
Cứu cô ta?
Diệp Lâm quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Vừa rồi Đường Y Y nhất quyết muốn nhìn thấy long hồn, tất cả đều do cô ta tự làm tự chịu.
Như người ta vẫn nói, người khôn ranh quá thì sẽ phản tác dụng.
Một Đường Y Y luôn tự cho mình là thông minh và một Tân Dịch Dao luôn đứng về phía Diệp Lâm, ban đầu là bạn thân, nhưng giờ họ đã đi những con đường hoàn toàn trái ngược nhau.