“Nếu số mạng có thì tất sẽ có, nếu số mạng không có thì không thể cưỡng cầu!"
Sau khi nghe được lời phàn nàn của cháu trai, Thiên Cơ Tử ngược lại rất cởi mở.
Mọi người trò chuyện một lúc rồi mỗi người đi một ngả - ông cháu Thiên Cơ Tử tiếp tục trốn nợ, Tần Tịch Dao theo Tàng Kiếm thượng nhân chu du khắp thế giới tu hành.
Còn Lục Cảnh Sinh lái xe đưa Diệp Lâm trở về phủ Trường An.
Mọi người thấy Diệp Lâm chiến thẳng trở về, liền mở tiệc chiêu đãi khách khứa kháp nơi để chúc mừng Diệp Lâm.
Trong bữa tiệc, Diệp Lâm công khai tuyên bố đã diệt trừ được rồng.
Có thể dán thông báo để dân chúng không phải lo lắng về việc đó nữa.
Mọi người nghe xong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đương nhiên rất cảm kích Diệp Lâm.
Chỉ có Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Thẩm Thường Thanh khi nhìn thấy Diệp Lâm bình an trở về thì không khỏi có chút thất vọng.
Vốn nghĩ rằng Diệp Lâm dù không chết trong bụng rồng, thì mất tay mất chân trở về cũng được.
Thẩm Thường Thanh âm thầm lắc đầu, trong lòng. thở dài: Ác long này đúng là vô dụng! Bị chém cũng. đáng đời!
Lúc này, Thống đốc phủ Trường An vội vàng hỏi: "Vậy con rồng bị chém đâu? Tôi định treo đầu rồng ngoài cổng thành cho dân chúng xem!"
Đối với ông ta mà nói, đây là một chiến công to lớn.
"Xác rồng đã bị một quái vật khác ăn thịt rồi” Diệp Lâm thành thật nói.
"Cái gì, còn có quái vật khác!?” Nghe vậy, mọi người càng thêm hoảng sợ, có cảm giác đè xuống rồi lại dâng lên.
"Vậy Diệp Chiến Thần, cũng giết hết những quái vật khác rồi chứ?" Thẩm Thường Thanh lại hỏi.
"Quái vật đó thì không cần lo lắng” Diệp Lâm giải thích đơn giản, "Nó là linh thú hộ sơn của Hoa Sơn, sẽ không ra ngoài để hại người đâu”
Tất cả mọi người nghe được những lời này, đều rất nghỉ hoặc và lo sợ, cảm thấy lời nói của Diệp Lâm có chút khó tin.
Cái gì mà linh thú hộ sơn của Hoa Sơn, những người dân địa phương Ung Châu bọn họ sao lại chưa bao giờ nghe nói đến?
Sao lại trùng hợp như thế, một người nơi khác đến lại nhìn thấy!?
Đột nhiên, không khí tại hiện trường trở nên có chút quái dị và yên tĩnh.
"Sao thế!?" Lúc này Lục Cảnh Sinh không kìm được liền lên tiếng nói: "Các người còn nghỉ ngờ Diệp Chiến Thần lừa các người sao!?”
"Không dám, không dám..." Thống đốc phủ Trường, An vội vàng nói, chỉ là sống thì phải nhìn thấy rồng, chết phải thấy xác.
Nhưng bây giờ chỉ có một câu chém rồi, thân thể còn bị một con quái vật khác ăn rồi?
Đây là Diệp Lâm, dám nói như vậy, mọi người không ai dám phản bác gì trước mặt.
Nếu là người khác thì đã bị nghỉ ngờ từ lâu rồi, có phải là báo láo quân tình, tham công mạo lĩnh rồi không.
"Cái đó... Chiến Thần đại nhân... Lúc này, người nhà họ Tân không kìm được mà hỏi: “Không biết con gái nhà tôi hiện giờ đang ở đâu? Tại sao vẫn không thấy nó quay lại?"
Dù sao, lúc đi có ba người, khi trở về chỉ còn lại hai người?
Người khác không dám hỏi trước mặt, nhưng Tân Tịch Dao dù sao cũng là người nhà họ Tần, không thể không quan tâm.
"Ồ, cô ấy đã bái một trưởng lão Hoa Sơn làm sư phụ, theo vị cao nhân kia chu du khắp thế giới rồi” Diệp Lâm lại nói.
"Cái này..." Người nhà họ Tân nghe được lời này, đều không nói nên lời, càng không thể tin được.
Lúc đi thì là hướng đạo, lúc về thì không thấy bóng dáng đâu, còn được thông báo là bái cao nhân làm sư phụ, đi chu du thế giới rồi?
Câu này dù nghe thế nào cũng vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Thậm chí có lúc, người nhà họ Tân còn nghỉ ngờ. có phải Tân Tịch Dao đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì không? Chỉ là Diệp Chiến thần, vì trốn tránh liên quan và trách nhiệm nên cố ý không nói, kiếm cớ chiếu mọi người cho xong việc?