"Sư huynh..."
Tàng Kiếm thượng nhân bị đẩy sang một bên.
Nhìn thanh kiếm trong tay, trong lòng có nhiều. cảm xúc lẫn lộn.
"Sư huynh... Đừng ép tôi.."
Các trưởng lão xung quanh cũng kêu gọi trưởng giáo bình tĩnh.
Tuy nhiên, trưởng giáo Hoa Sơn vẫn kiên quyết ra tay:" Sư đệ, năm đó sư phụ nói đệ thiên phú khác thường, còn tôi là người chín chắn thận trọng, cho nên sư phụ đã truyền vị trí trưởng giáo cho tôi."
"Nhưng những lời này cũng có nghĩa là, xét thực lực, tôi không bằng đệ!"
Điều này cũng trở thành tâm bệnh của trưởng giáo Hoa Sơn trong nhiều năm qua.
"Hôm nay tôi và đệ sẽ bỏ qua tất cả, dốc toàn lực để phân thắng bại!"
"Tôi muốn xem một người có thiên phú khác thường như đệ so với một người chín chẩn thận trọng như tôi sẽ như thế nào!?”
Trận chiến này khó tránh rồi.
Tăng Kiếm thượng nhân thầm thở dài nói: "Cậu Diệp, cậu đi trước đi. Tôi sẽ chặn sư huynh tôi và những người khác lại.”
Ông ta không muốn trở thành kẻ thù của sư huynh mình, nhưng với tư cách là một nửa thuộc hạ của Diệp Lâm, ông ta phải cố gắng hết sức để tuân theo mệnh lệnh của người đàn ông quyền lực đó.
Khi nhìn thấy đối phương thật sự nhầm vào mình, Diệp Lâm cũng không có ý định để Tàng Kiếm thượng nhân ra tay giúp đỡ.
Vừa muốn nói một mình mình là đủ rồi
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
Ở phía xa, đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm ổn.
"Trưởng giáo Mục! Có thể nể mặt tôi, mỗi người lùi một bước không?"
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn theo, lập tức bị chấn động.
Chỉ thấy một ông già mặc áo choàng xám đứng trên một vách đá cách đó hàng nghìn mét, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng sau khi nhìn kỹ hồi lâu, lại mang đến cho người ta cảm giác cao thâm khó đoán, thế ngoại cao nhân.
Người khác có thể không biết, nhưng đám người Hoa Sơn sao có thể không biết thân phận cao quý của ông lão.
"Trưởng môn đạo Toàn Chân—Viên Phong Cổ!?" "Thiên Cơ Tử kêu lên.
Trưởng giáo Hoa Sơn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cau mày, thầm nghĩ: Cuối cùng vẫn kinh động đến người của đạo Toàn Chân rồi.
Đạo Toàn Chân nẵm ở giữa dãy núi Tần Lĩnh, cách đây không xa, là núi Chung Nam
Nếu phân chia theo nghĩa chặt chế thì đây là địa bàn của đạo Toàn Chân chứ không phải là Hoa Sơn.
"Viên chân nhân, không phải biết tên nhóc này đấy chứ?"Trường giáo Hoa Sơn tò mò hỏi.
"Chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết!" Viên Phong Cổ lắc đầu, nhưng lại mỉm cười nói, "Chỉ là vừa rồi thấy vị tiểu đạo hữu này sử dụng phương pháp trói hồn rất thần bí, làm tôi nhớ tới vài người bạn cũ..."
"Là ai?" Trưởng giáo Hoa Sơn tò mò hỏi.
Viên Phong Cổ lặng lẽ thở dài, nhìn bốn phía:
"Không đủ nói trước mặt người ngoài!
Nghe vậy, trưởng giáo Hoa Sơn nhất thời không nói nên lời.
Thầm nghĩ, lão đạo Toàn Chân này cũng giỏi giả thần giả quỷ, nói không chừng lão và tên nhóc này lại có quan hệ gì đó chăng?
Nếu các đạo Toàn Chân ra mặt thay cho tên nhóc. này, hơn nữa còn là trưởng môn đạo Toàn Chân đích thân ra tay, vậy thì Hoa Sơn sẽ không còn cách nào khác là phải rút lui.
Như người ta vẫn nói, một nửa đạo sĩ trong thiên hạ là Toàn Chân!
Đạo Toàn Chân hay còn gọi là đạo Chính Nhất, danh tiếng rất lớn, rất nhiều đệ tử, danh tiếng toàn cầu mà Hoa Sơn không thể so sánh được.
“Trưởng giáo Mục." Viên Phong Cổ lại tiếp tục nói: “Long hồn đó cũng không phải bảo bối vô giá gì, hơn nữa Hoa Sơn các người lại là người tu luyện kiếm, lấy vật này cũng không có tác dụng gì lớn”
"Huống hồ, Long Hồn là do vị tiểu đạo hữu này bất giữ được, lùi một bước mà nói, bây giờ cậu ta có thả Long Hồn ra thì Hoa Sơn các người cũng chưa chắc có thể bắt được."