Cùng lúc đó.
Hứa Như Hải của nhà họ Hứa đang ở trong một nhà hàng cao cấp, cùng bạn bè uống rượu, ăn mừng, chờ đợi người của ông ta cử đến mang tin vui trở về.
Đột nhiên, “ầm” một tiếng!
Cánh cửa phòng bao bị đá mở.
Anh Cường dẫn đầu đám đông lao vào.
"Hả?" Hứa Như Hải mình, lập tức nhận ra đó là †ên côn đồ mình đã bỏ rất nhiều tiền thuê về. Tuy vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng ông ta vẫn kìm nén cơn tức giận hỏi: "Người mà tôi yêu cầu xử lý thế nào rồi? Anh mang nó đến đây? Hay là đã ném nó xuống sông?”
Anh Cường nghe vậy thì cười lạnh.
Đơn hàng này suýt nữa đã khiến hắn suýt thì khó giữ nổi mạng mình, tay cũng bị phế rồi.
Anh Cường tất nhiên phải trút hết lửa giận trong lòng trở lại cho người thuê.
"Lên!" Anh Cường vẫy tay, người của hắn lập tức vây quanh đám người.
"Các người đang làm gì vậy?" Hứa Như Hải kinh hãi: "Người đâu! Vệ sĩ đâu rồi?"
Nhưng dù Hứa Như Hải có hét thế nào thì vệ sĩ bên ngoài cũng đã sớm bị chế phục, không có ai đến cứu ông ta.
"Các người điên à?" Hứa Như Hải vừa kinh hãi vừa tức giận: "Các người dám đụng vào tôi sao? Tao là người nhà họ Hứa! Một tên côn đồ như mày có nghĩ đến hậu quả không?"
Anh Cường lạnh lùng nói: "Tao nhận lệnh Long Vương phải cho mày nếm chút đau khổi"
"Đầu tiên chặt đứt tứ chỉ của ông ta, ném ông ta xuống hào! Cử người canh chừng, không cho phép bất cứ ai đến cứu!"
Hứa Như Hải hét thảm một tiếng, bị kéo ra khỏi phòng bao.
Ông ta bị kéo xuống hào trước rồi mới bị dùng cực hình.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tên côn đồ ông ta thuê lại đánh hỏng cả người ông ta.
Bên phía nhà họ Diệp.
Hứa Như Vân đã lâu không thể liên lạc được với anh trai mình.
Ban đầu chỉ muốn hỏi liệu có bắt được tên súc sinh Diệp Lâm đó không.
Không ngờ đến chiều rồi mà anh trai lại mất liên lạc. "Rối cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hứa Như Vân đột nhiên cảm thấy bất an, mi mắt phải không ngừng co giật.
"Chồng à, em lo lắng anh trai em xảy ra chuyện, anh có thể giúp em được không..."
Hứa Như Vân vội vàng đến phòng làm việc và nhờ chồng bà ta là Diệp Nguyên Cát giúp đỡ.
Lúc này Diệp Nguyên Cát đang lục tung đồ đạc, lo lắng đến mức sứt đầu mẻ chán, không thèm nghe xem vợ ông ta đang nói gì.
"Sao vậy?" Hứa Như Vân lặp lại lần nữa.
"Công ty chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!" Diệp Nguyên Cát vừa nói vừa ném một số tài liệu vào máy hủy tài liệu để tiêu hủy: "Vừa rồi cha tôi vừa gọi điện đến nói rằng có người của Bộ Nội vụ đột nhiên tiến vào công ty chúng ta, muốn đến kiểm toán.”
"Nghe nói có người tố giác công ty chúng ta trốn thuế, hiện tại công ty đã loạn rồi!"
Cái gì?
Hứa Như Vân cũng bị hoảng sợ.
Rốt cuộc ai là người làm cho một công ty lớn tầm cỡ 'Tập đoàn như nhà họ Diệp loạn như vậy?
Chỉ cần kiểm tra sẽ thấy rất nhiều vấn đề xảy ra.
"Tôi phải về công ty hợp tác điều tra..." Sau khi tiêu hủy tài liệu quan trọng trong tay, Diệp Nguyên Cát lập tức rời đi.
Hứa Như Vân ngơ ngác nhìn chồng rời đi, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Đầu tiên là anh trai mất liên lạc đã lâu, sau đó là gia đình nhà chồng bị điều tra.
Trong vòng một ngày, Hứa Như Vân cảm giác như bầu trời trên đầu sắp sụp đổ.
Nhưng không ngờ rằng tất cả chỉ là sự khởi đầu!