Mọi người ở đây cũng muốn biết vấn đề này.
Rốt cuộc thì Diệp Lâm mới tuổi này mà đã có thể dễ dàng chém giết tông sư Hóa Cảnh rồi.
Thực lực tu vi của anh có thể nói là nghịch thiên.
“Chẳng lẽ là bắt đầu tu luyện từ khi mới sinh ra?”
“Muộn lắm. Tôi cảm thấy là tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ cơ!"
“Tôi nghi ngờ anh ta là lão quái vật từ già hóa trẻ nào đó!"
Mọi người bàn tán xôn xao, đáp án hoa hoè loè loẹt.
“Năm năm!” Diệp Lâm giơ một bàn tay lên. “Tôi chỉ mất có năm năm!”
Cái gì?
Năm năm?
Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên cảm thán, rên mặt hiện lên vẻ nghỉ ngờ và không thể tin nổi
“Chỉ mất năm năm là có thể trở nên lợi hại như vậy hả? Anh ta nói đùa cái gì vậy?"
“Nói khoác cũng phải nói khoác vừa phải thôi! Coi chúng ta là đứa nhỏ ba tuổi hả!”
“Anh thà rằng nói mình là thần tiên chuyển thế còn có vẻ đáng tin hơn”
Mọi người đều đang cho rằng Diệp Lâm tự biên tự diễn.
“Năm năm là nhanh hả?” Diệp Lâm mỉm cười.
Bọn họ không biết rằng trong năm năm đó anh còn phải học những thứ khác, thời gian thật sự để luyện võ còn chưa đến hai năm rưỡi
Diệp Lâm nói ra những lời kia không phải là vì khoác lác, mà là vì chứng tỏ anh không thích thú gì với lời hứa mười năm.
“Năm năm cũng được, năm mươi năm cũng thế.” Giờ phút này, Lữ Đạo Hiên nói: "Người chết như đèn tắt, cho dù mày có thiên phú cao hơn nữa thì chắc gì có thể từ chết mà sống lại?"
“Bây giờ mày chỉ có hai lựa chọn”
“Một là tự chém một tay, tự hủy tu vi. Hai là đi chết đi.”
Ông ta nói là hai lựa chọn, nhưng ở trong mắt mọi người cơ bản là chỉ có một lựa chọn.
“Dù sao thì trở thành kẻ tàn phế cũng tốt hơn là trở thành người chết!"
“Còn được gia nhập Võ Đang nổi tiếng nữa, có khi còn nhờ họa được phúc nữa đấy chứ!"
Ngay cả Hoa Quốc Đống và đám người Long Môn cũng không nhịn được nghĩ thăm: Chuyện đã đến nước này rồi, lựa chọn mạng sống trước rồi nói sau.
"Diệp Lâm!”
“Mày tự hủy tu vi hay là để tao hủy giúp mày?”
Lữ Đạo Hiên đầy vẻ khinh người, tràn ngập uy áp, lạnh lùng uy hiếp.
Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang cũng lên tiếng: "Cậu trai trẻ, gia nhập Võ Đang của chúng tôi đi!"
Đối mặt với hai người kẻ xướng người họa đẩy anh bước lên đường cùng, anh có lựa chọn của riêng mình.
“Cảm ơn đạo trưởng” Diệp Lâm thản nhiên nói “Đàn ông sinh ra giữa đất trời, sao có thể đứng phía dưới người? Nếu buộc phải sống tạm bợ, tôi thà rằng chết đi!"
“Huống chỉ hiện giờ tôi đang sống yên lành, ai có thể giết được tôi?"
Cái gì?
Nghe vậy, hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh như chết.
Ai cũng không ngờ đến cuối cùng Diệp Lâm lại lựa chọn đi chết.
“Quả nhiên là điên rồi!”
"Anh ta cho rằng mình có thể đánh lại một sư Thần Cảnh hả?”
Nghe vậy, Lữ Đạo Hiên tức giận đến mức bật cười: “Đạo trưởng Thiên Cực, ông thấy chưa, thằng nhãi này không biết sống chết, cơ bản là không hiểu cho ông!"
“Haizz...” Đạo trưởng Thiên Cực nghe vậy thì lắc đầu thở dài: “Có lẽ đây là ý trời!"
Dứt lời, đạo trưởng Thiên Cực ngồi xuống ghế, không xen vào nữa.
Lúc này, ở trong mắt mọi người, Diệp Lâm trên võ đài đã thành người chết rồi
“Họ Diệp kia!"
“Mày sắp chết rồi, hãy ăn một cây gậy ngựa của tao!”
Lúc này, đỉnh chủ Hứa Đại Mã Bổng của Ưng Chủy Phong núi Trường Bạch vung gây gây ngựa khổng lồ trong tay lên.
Đi theo phía sau ông ta là Tứ Hổ nhà họ Hứa.
Người một nhà hợp tác tấn công Diệp Lâm.
Ầm!
Một tiếng vang chấn động đất trời nổ ra.
Cây gậy ngựa trong tay Hứa Đại Mã Bổng đánh mạnh lên ánh vàng phòng ngự trên người Diệp Lâm, tạo nên tiếng vang rung chuyển trời đất.
Một chiêu vừa rồi cũng khiến ánh vàng quanh người Diệp Lâm xuất hiện vết nứt giống như là thủy tỉnh vỡ.
“Một nửa Thần Cảnh?”
Giờ phút này, mọi người xung quanh đều cảm nhận được uy lực của một chiêu vừa rồi, ai nấy đều lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Không ngờ thực lực của Hứa Đại Mã Bổng đã lên tới một nửa tông sư Thần Cảnh!