Ẩm! Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên.
Kiếm khí hội tụ từ chín thanh kiếm dẫn đầu đánh trúng cây phất trần đang lao tới.
Hai thanh thần khí va chạm vào nhau gây chấn động tứ phương giống như là sao hỏa đâm trái đất.
Toàn bộ võ đài, ngay cả góc võ đài cũng bị sụp đổ, đá vụn bay tán loạn. Đám người dưới võ đài loạn hết cả lên, ngã trái ngã phải, sôi nổi bỏ chạy.
Không chỉ là người thường, mà đám cổ võ giả bảy thị cũng sợ hãi hoa mắt chóng mặt với một chiêu mạnh mẽ vừa rồi.
“Không hổ là quan chủ Bạch Vân Quan, là cao nhân đắc đạo, vừa ra tay là thấy hơn người rồi!”
“Tốt quá! Được cứu rồi! Có Lữ quan chủ ra tay, tộc trưởng nhà ta được cứu
Đám người nhà họ Ninh lập tức yên tâm.
Trên ghế trọng tài, đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang và Tàng Kiếm Thượng Nhân thấy Lữ Đạo Hiên đột nhiên ra tay thì hơi giật mình, sau đó cảm thán.
“Lữ quan chủ hay lắm! Một chiêu ném càn khôn từ trong tay áo thật sự là rất thần kỳ!”
“Nếu cái thứ bắn ra là kiếm thì lực sát thương sẽ mạnh hơn nữa, có lẽ ngay cả tôi cũng không ngăn cản được.”
Hai người tôi một câu ông một câu cùng khen ngợi. Lữ Đạo Hiên vuốt chòm râu, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
Nếu không phải đang ở trước mặt đám đông thì ông ta đã ném kiếm ra giết chết thằng nhãi kia rồi.
Cùng lúc đó, tiếng nổ vang trời giữa sân khiến cho đội cận vệ Yến Kinh đang canh giữ bên ngoài giật nảy mình.
Không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì mà gây ra tiếng động lớn như vậy?
“Các người ở lại đây trông coi, để tôi vào trong xem thử!”
Kim Lũ Y thấy bên ngoài không có chuyện gì, ngược lại là bên trong tiếng động càng lúc càng lớn, kể cả phó thủ Ân Hồng Trang sau khi đi vào cũng chưa thấy truyền ra bất cứ tin tức nào.
Vậy nên Kim Lũ Y quyết định tự mình đi vào bên trong xem thử.
Ầm!
Kim Lũ Y mở cửa đi vào, rất nhanh là tới hiện trường.
n.
“Hồng Trang, bên này đã xảy ra chuyện gì mà có tiếng động lớn quá vậy?”
Nghe vậy, Ân Hồng Trang mới hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
“Đại nhân đến đúng lúc lắm. Tôi vừa định gọi đại nhân đi vào xem thử.”
Kể từ khi đi vào trong, Ân Hồng Trang liên tục bị chấn động, trong nhất thời không biết phải nói từ đâu.
“Xem cái gì?” Kim Lũ Y không hiểu.
“Cô mau xem người trên võ đài là ai!” Ân Hồng Trang vội vàng chỉ về phía võ đài.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía võ đài. Bụi đất tán loạn dần dần lắng xuống để lộ ra một góc của võ đài. Có một người chắp tay, ngạo nghễ mà đứng.
Còn một người khác thì nằm hình chữ X, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, cả người cứng đờ, phất trần gãy thành hai đoạn.
Chín thanh kiếm bay lần lượt vào trong hộp kiếm.
“Sao lại là anh ta?”
Thấy Diệp Lâm, Kim Lũ Y chợt run lên, mở to hai mắt ra nhìn. “Sao anh ta lại bước lên võ đài?”
Trong nhất thời, Kim Lũ Y ngây ngẩn cả người, không hiểu vì sao Diệp Lâm lại ở trên võ đài?
Ân Hồng Trang vội vàng nói: “Đại nhân, cô thấy rồi đó, đối thủ mà cổ võ giả khiêu chiến lần này chính là anh ta... Diệp Lâm!”
Sao... sao có thể chứ?
Kim Lũ Y lại toát ra vẻ không thể tin nổi.
Những tiếng động vừa rồi đều là do anh ta tạo ra?
Sao anh ta lại có được thực lực đánh nhau với cổ võ giả chứ?
Điều khiến Kim Lũ Y khó có thể tin hơn nữa là dường như trên võ đài có một ông cụ cổ võ đã chết dưới kiếm của anh ta.
Không chỉ có Kim Lũ Y...
Giờ phút này, mọi người ở hiện trường đều thấy rõ cảnh tượng trên võ đài. Nhất là dáng vẻ chết không nhắm mắt của Ninh Tranh Vanh, ai nấy thấy đều phải hô lên thành tiếng.