Vài ngày trôi qua, đã sắp đến ngày quyết đấu.
'Kinh, Bạch Vân Quan!
Còn có một tên khác là Thiên Trường Quan!
Đây chính là tổ đình của Đạo gia Toàn Chân, có tiếng là tu viện hàng đầu Toàn Chân giáo.
Thời xưa, Huyền Tông có lòng kính đạo, nghe theo lời cha xây dựng quan.
Chọn một bên thứ ba là Đạo gia để làm địa điểm so đấu giữa bảy thị cổ võ và Diệp Lâm là để tỏ vẻ công bằng công chính.
Trong Bát Tiên điện.
Một đạo sĩ già râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng, tập trung tu hành.
Ông ta chính là Lữ Đạo Hiên, quan chủ hiện nay của Bạch Vân Quan.
“Quan chủ."
Lúc này, một tiểu đạo sĩ đi đến bên ngoài đại điện báo tin.
“Nhà họ Ninh cổ võ xin gặp”
Sau một lúc lâu, đạo sĩ giả trả lời: "Mời vào đi!"
Không lâu sau, tộc trưởng nhà họ Ninh tự mình đi vào.
“Ông Lữ, đã lâu không gặp!" Một ông cụ tinh thần sáng lần đi vào đại điện, ôm quyền chảo hỏi.
“Ông vẫn khỏe hả?” Lữ Đạo Hiên đứng dậy đáp lễ.
Sau đó, hai người chia ra ngồi xuống, Lữ Đạo Hiên pha trà đãi khách.
Sau vài câu khách sáo, Lữ Đạo Hiên đi thắng vào vấn đề: "Ông Ninh, ông không có chuyện gì là sẽ không đến đây đâu”
“Hôm nay là ngày quyết đấu của các ông, mà địa điểm lại là trong Bạch Vân Quan tôi, đã vậy ông còn tới sớm như vậy để làm gì?"
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”
Nghe vậy, ông Ninh hơi thay đổi sắc mặt, dáng vẻ vô cùng đau đớn nói: "Ông Lữ, có chuyện ông còn chưa biết.”
“Thằng nhãi họ Diệp kia giết tộc nhân của tôi, mà đứa bé ấy còn là cháu trai dòng chính của tôi! Nếu không báo thù thì nhà họ Ninh tôi làm gì còn mặt mũi gặp ai?"
“Cổ võ không thể chịu nhục, đây chính là quy củ mà chúng ta đặt ra với thế giới bình thường! Hiện giờ thằng nhãi kia khinh người quá đáng, nhà họ Ninh chúng tôi không thể không phân ra cái sống chết với cậu tại"
Sau khi giải thích rõ ràng đầu đuôi, ông Ninh nhìn về phía Lữ Đạo Hiên, dường như muốn xem phản ứng của Lữ Đạo Hiên.
“Thù hận báo qua báo lại khi nào mới xong!” Lữ Đạo Hiên nói: “Đã vậy thì sau trận quyết đấu hôm nay, cứ xóa bỏ toàn bộ ân oán đi!”
Nghe vậy, ông Ninh hơi khựng lại, nhíu mày, trong lòng khó hiểu.
Không biết Lữ Đạo Hiên rốt cuộc là nghe không hiểu ý ngầm của mình, hay là cố ý giả vờ không hiểu với mình vậy?
“Ông Ninh có gì muốn nói thì cứ nói đi!" Lữ Đạo Hiên nhìn ông ta, dường như thấy được vẻ khó hiểu trong mắt ông ta: "Tôi đây tu đạo nhiều năm, đã không còn hứng thú theo đuổi đến cùng đủ loại ân oán trên đời."
Ông Ninh thở dài nói: "Chờ lát nữa quyết đấu với cậu ta, một là định thắng thua, hai là phân sống chết.
Nhà họ Ninh chúng tôi và cậu ta, chắc chắn có một người không xuống được lôi đài
“Vô Lượng Thiên Tôn!” Lữ Đạo Hiên cũng thở dài “Ông Ninh cần gì phải như vậy chứ?”
Ông Ninh cắn răng nói: “Lữ quan chủ, tôi chỉ có một chuyện muốn nhờ”
“Mời nói!" Lữ Đạo Hiên từ từ mở mắt ra.
Ông Ninh tiếp tục nói: “Lát nữa trong trận chiến, quý quan là trọng tài, hi vọng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Trong bảy thị chúng tôi, nếu có người có thể thắng được cậu ta, tới lúc giết chết cậu ta, mong rằng quý quan đứng ngăn cản”
Nghe vậy, Lữ Đạo Hiên lập tức im lặng, cả buổi không nói tiếng nào.
Ông Ninh chợt cười nói tiếp: “Ông xem, tôi chỉ lo nói chuyện, suýt chút nữa quên mất chuyện chính.”
“Quyết đấu chỉ là chuyện nhỏ thôi. Lần này tôi đến đây, tôi còn mang theo một món quà nhỏ cho quý quan, xin hãy vui lòng nhận."
Dứt lời, ông Ninh gỡ thanh kiếm trên lưng mình xuống.
Ông ta từ từ mở vải quấn ra, một luồng ánh sáng sáng rực đại điện
Lữ Đạo Hiên nheo mắt lại, rồi chợt mở to mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Xích Tiêu?"
“Đây là Xích Tiêu kiếm?”
“Lữ quan chủ quả nhiên kiến thức hơn người!"
Ông Ninh cười khen ngợi.
“Đúng vậy, đây chính là Xích Tiêu!”
“Cao Tổ đã từng cầm nó chém bạch xà, lập nên công tích có một không hai!"
Kiếm dài ba thước, toàn thân phiếm đỏ, mép phủ sương tuyết, trang trí rực rỡ, ánh sáng bức người
Lữ Đạo Hiên vuốt nhẹ thân kiếm, khen ngợi: “Kiếm tốt! Kiếm tốt!”
Đây chính là một trong mười danh kiếm thời cổ, cũng là bảo vật trấn tộc nhà họ Ninh.
“Thanh kiếm này... đoạt được từ trong tay vị kia hả? Lữ Đạo Hiên chợt nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!" Ông Ninh không hề giấu giếm: "Năm xưa nhà họ Ninh chúng tôi may mắn đoạt được nó, để nó trở thành bảo vật trấn tộc. Tiếc là nhiều năm qua, không một ai trong tộc có thể khống chế được nó.”
Nhà họ Ninh tuy rằng có bảo kiếm, nhưng chỉ có thể phí phạm của trời để làm vật trang trí, bởi vì không, ai dùng được.
Vậy nên, lần này bọn họ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền tặng cho Bạch Vân Quan, xem như là mượn sức một thế lực mạnh bên ngoài cho gia tộc.
“Đây là kiếm của vua chúa, người bình thường không thể khống chế được!" Lữ Đạo Hiên yêu thích sở tới sờ lui rồi từ từ buông ra: “Tôi không có làm gì, sao có thể chiếm bảo kiếm làm của riêng chứ?
Ông Ninh chủ động đấy bảo kiếm qua: "Người ta nói vật dùng đúng chỗ. Kiếm ở trong nhà họ Ninh chúng tôi chỉ là danh kiếm phủ bụi, chỉ khi ở trong tay Lữ quan chủ mới có thể phát huy uy lực vốn có của nó.”
“Nhà họ Ninh chúng tôi kính Bạch Vân Quan đã lâu, rất muốn kết làm đồng mình. Xin ông hãy nhận lấy kiếm, đừng phụ tấm lòng của tôi”
Lữ Đạo Hiên nhìn kiếm, rồi nhìn lên ông Ninh.
Sau đó, ông ta vung nhẹ tay lên, ống tay áo phất qua bảo kiếm, mặt bàn lập tức trống không.
Người đi kiếm mất.
Trong đại điện chỉ còn giọng nói quanh quấn của Lữ Đạo Hiên.
“Tôi nhân tấm lòng của ông. Không có lần sau."