“Tôi cho bà một lựa chọn!”
Diệp Lâm nói như thế đưa ra phán quyết cho Hứa Như Vân.
Cái… Cái gì?
Hứa Như Vân nghe được lời này thì sửng sốt.
Lựa chọn?
Bà ta vẫn còn lựa chọn sao?
“Cậu yêu cầu tôi cái gì cũng được!” Hứa Như Ván hoàn toàn bị Diệp Lâm dọa sợ, run rẩy nói: “Xin hãy tha cho mẹ con tôi!”
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lúc trước bà có từng nghĩ sẽ tha cho tôi không? Thậm chí là ngày tôi ra tù, bà vẫn không chịu buông tha, tiếp tục phái người đuổi giết tôi!”
“Tất cả đã là chuyện của quá khứ… Tôi xin
lỗi… Chỉ cần cậu tha cho tôi… Tôi sẽ lập tức ra công an đầu thú!”
Đối mặt với sự van xin của Hứa Như Vân, Diệp Lâm lại cười nhạo một tiếng.
Nhốt bà ta vào trong chẳng phải là cứu bà ta saoa.
“Giữa anh trai và con trai, bà hãy chọn một đi!”
Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Hôm nay, tôi chỉ có thể đế bà đưa một người đi! Người còn lại phải đế mặc tôi xử trí!”
Cái gì?
Hứa Như Vân nghe được lời này, lại lần nữa giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Thật sao?”
Diệp Trạch ở bên cạnh nghe được lời này thì vui mừng khôn xiết.
Cậu ta vội vàng nắm lấy cánh tay mẹ và nói: “Mẹ ơỉ! Mau đưa con ra khỏi đây nhanh lên!”
“Chúng ta đi thôi mẹ!”
Nói xong, Diệp Trạch đỡ mẹ đứng dậy, như sợ Diệp Lâm sẽ hối hận.
Tuy nhiên, Hứa Như Vân lập tức phản ứng lại, tránh khỏi con trai mình, hỏi: “Anh trai của tôi
bị cậu làm ra nông nỗi này mà cậu vẫn không chịu buông tha cho anh ấy sao?”
“Nếu tôi đưa con trai đi, chuyện gì sẽ xảy ra với anh trai tôi…?”
Diệp Lâm mỉm cười: “Vậy thì đây mới chỉ là bắt đầu!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân run lên vì sợ hãi.
Quay người lại nhìn Hứa Như Hải vẫn đang nằm trên mặt đất kêu gào đến khản cả giọng, phận làm em gái như bà ta một thấy vậy chẳng khác nào bị dao cứa vào tim.
Anh em máu mủ, Hứa Như Vân dường như cũng phải chịu đựng sự đau đớn và thống khổ tương tự.
“Mẹ, chúng ta nhanh đi thôi!” Diệp Trạch vẫn ở van nài, dường như đã nhận thấy sự dao động của mẹ, sợ mẹ sẽ bỏ rơi mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Hứa Như Vân dường như đã hạ quyết tâm, quay lại đối mặt với con trai mình một cách nghiêm túc.
“Trạch Nhi! Cậu của con bị thương nặng quá, mẹ phải đưa cậu đi bệnh viện ngay!”
“Con ở lại đi!”
Cái gì?
Nghe được lời này, Diệp Trạch như sét đánh
nqanq tai.