Ngay sau đó, hai người cùng dùng Hồng Quyền với cách đánh khác nhau.
Một người dùng dạng hổ hạc, vừa tĩnh vừa động, bên trong uy mãnh xen lẫn ba phần nhẹ nhàng.
Một người dùng thế rộng rãi phóng khoáng, khí thế hùng hồn, uy lực mạnh mẽ, cực kì bá đạo.
Công Tự Phục Hổ Quyền được Hồng Hi Quan cải tiến từ Thập Bát La Hán Phục Hổ Quyền, thế tấn công chữ I, cực kì mạnh mẽ.
Bên trong Hồng Quyền có ba quyền phố biến là Công Tự Phục Hổ Quyền, Thiết Tuyến Quyền và Hố Hạc Song Hình Quyền, mỗi quyền có đặc điếm khác nhau, lại bố sung cho nhau.
Hồng Sơn Di thấy Diệp Lâm có thể dùng Hồng Quyền thì rất giật mình.
Ông ta thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này cũng cùng một môn với mình?
Có điều, quyền đã vung lên rồi, không còn kịp hỏi nhiều nữa.
Ngay sau đó, quyền quyền va chạm, vang lên một tiếng chấn động đất trời.
Răng rắc!
Lúc này, Hồng Sơn Di cảm thấy cánh tay phải đau âm ỉ.
Đồng thời, cánh tay trái đánh ra dạng hạc cũng bị đối phương dễ dàng né tránh bằng bước đi kỳ diệu.
Một quyền đi qua, Hồng Sơn Di bị bắn ngược lại, lùi ra sau liên tục, hổ khấu tê dại.
“Sao có thế chứ?”
Hồng Sơn Di khó có thế tin nối rằng một đòn mạnh nhất của mình lại bị đấy ngược lại, toàn bộ cánh tay suýt nữa phế đi.
Điều khiến Hồng Sơn Di sốc hơn là đối phương thế mà lại biết đánh Hồng Quyền, cùng ra một môn với mình!
Dùng Hồng Quyền đánh Hồng Quyền!
Hồng Sơn Di có tiếng là tông sư ở nước ngoài, đánh thắng biết bao nhiêu tay quyền, hôm nay lại vấp ngã ở Yến Kinh, thua trong tay một người trẻ tuổi.
“Cậu… rốt cuộc là ai hả?”
“Sao cậu cũng biết Hồng Quyền?”
Đừng nói là Hòng Sơn Di sốc, mọi người xung quanh ở đây cũng sốc.
Không ngờ ngay cả cao thủ Thanh Môn cũng không phải là đối thủ của Diệp Lâm!
“ơ kìa… mẹ nó, chuyện này là sao đây hả?” Diệp Trạch trợn tròn mắt, vội vàng chất vấn: “Cậu, có khi nào cậu… mời một kẻ lừa đảo hay không?”
Diệp Trạch vốn đang chờ xem Diệp Lâm bị đánh tơi tả, xong rồi sẽ lên đá thêm vài chân đế phát tiết hận thù trong lòng.
Kết quả là sau vài chiêu, Diệp Lâm có vẻ đang ở trong thế thắng.
Hứa Như Hải thấy vậy cũng lộ ra vẻ mặt khó có thế tin nổi.
Ông ta thầm nghĩ đừng có xui xẻo như vậy chứ, khó lắm mới mời được một vị cao thủ cấp đường chủ của Thanh Môn, vậy mà cũng không phải là đối thủ của Diệp Lâm?
Cậu ta có còn là một tên ăn chơi trác táng ở trong trí nhớ của mình nữa không?
Sao mới có ngồi tù năm năm mà lại giống như thay da đối thịt vậy?
Khiến người ta không thể tin nổi!
“Hồng đại sư, ông ra sức một chút đi!” Hứa Như Vân thấy Hồng đại sư không đánh được thì sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, nói: “Chúng tôi đã đưa tiền rồi, ông cũng đừng cầm tiền mà không chịu ra sức đấy nhé!”
Bà ta còn chưa thấy rõ thế cục, nghĩ lầm Hồng đại sư không chịu ra sức đánh.
Lúc này, Hồng Sơn Di chợt nhớ lại một chuyện.
“Tọa Sơn Điêu… Là Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên đấy hả?”
Nhớ tới Tọa Sơn Điêu, Hồng Sơn Di không nhịn được hít hà một hơi.
Ông ta hàng năm ở nước ngoài, vậy nên không hiểu biết nhiều về một vài cao thủ trong Đại Hạ, nhưng mà ông ta cũng có nghe người ta nói đòi điều.
Nhất là danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, Tọa Sơn Điêu nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Hồng Sơn Di chợt nhớ trong cuộc họp thường niên năm ngoái, có người đề nghị đi mời chào Tọa Sơn Điêu.
Nghe nói thực lực của anh ta thuộc top 10 Thanh Môn.
Thực lực top 10 Thanh Môn là thực lực mà một gã đường chủ nhỏ nhoi như ông ta có thể so hả?
Hồng Sơn Di lập tức nảy sinh ý định rút lui.