Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Hai người tuy cách xa nhau vài thước, nhưng mà sát chiêu của Hứa Tường đã tung ra, thật sự là khó lòng đề phòng.
Từ lúc anh ta ra tay đến lúc Diệp Lâm trúng chiêu, trước sau cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ngay cả Giang Vệ Quốc đứng bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, nói chi là ra tay giúp đỡ.
“Cậu…” Thấy vậy, Giang Vệ Quốc nổi giận, không ngờ rằng Hứa Tường vẫn ra tay.
Giang Vệ Quốc cũng từng nghe thấy tên tuổi Bệnh Thái Tuế của cậu ta. Đừng nói là một chiêu, chỉ cần là đứng gần cậu ta thôi, cũng có nguy hiếm đến tính mạng.
Thấy Diệp Lâm thế mà lại phun ra một ngụm máu đen, hiến nhiên là bị trúng kỳ độc, Giang Vệ Quốc vừa giật mình vừa tức giận, trách cứ Hứa Tường nói không giữ lời.
Nếu Diệp Lâm xảy ra vấn đề gì thì ông ta chắc chắn sẽ dẫn quân Doanh châu tới hỏi chuyện.
“Diệp Lâm, anh sao rồi?” Giang Đường vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Lâm, quan tâm hỏi thăm, cổ vũ: “Anh đừng chết nha… Tôi còn muốn
trở thành chiến thần, chờ anh đến cưới tôi nữa đấy!”
“Sư phụ!”
“Long Vương!”
Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng đi lên, vừa lo lắng vừa sợ hãi gọi Diệp Lâm.
Bọn họ quen biết Diệp Lâm lâu rồi, và đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Lâm bị thương hộc máu, hiến nhiên tình huống lần này không giống như bình thường.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không hổ là Tứ Hố nhà họ Hứa, đúng là lợi hại!”
“Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là chấn động! Chỉ dùng một chiêu thôi là đã khiến cho thằng nhãi kia hộc máu rồi!”
“Cậu ta có nhà họ Giang chống lưng, xem như là cậu ta gặp may, nếu không thì hôm nay chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Mọi người cảm thán với sự lợi hại của Hứa Tường. Không hố là cổ võ giả, quả nhiên là hơn người!
“Ha ha, yên tâm đi, tôi chỉ dùng một phần thực lực, thằng nhãi kia không chết được đâu!”
Hứa Tường cười ha ha, xoay người lên ngựa, chuấn bị đi về.
Chỉ là khi nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt anh ta có thêm một tia lạnh lùng, thầm cười lạnh trong lòng: Nhãi ranh, từ từ chờ chết đi!
Tuy rằng mặt ngoài Hứa Tường chỉ dùng một chiêu với Diệp Lâm, nhưng mà sự thật là anh ta dùng Thập Phương Độc Kiếp – một trong các loại độc không thế giải và tàn nhẫn nhất trong rất nhiều kỳ độc được nuôi dưỡng trong cơ thể anh ta.
Một khi độc tiến vào trong cơ thế người, thì người bị trúng độc chỉ có một đường chết, giống như là trải qua mười phương địa ngục, chịu đựng tra tấn và giày vò trong suốt mười ngày mười đêm, cuối cùng không còn hình người, mà trông như ác quỷ, dáng chết cực kì thê thảm.
Mấu chốt là độc không có thuốc giải!
Vậy nên, ở trong mắt Hứa Tường, Diệp Lâm đã là một người chết.
“Hứa thiếu!” Giang Vệ Quốc kiềm nén lửa giận, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu Diệp Lâm có gì không hay thì chúng tôi sẽ không để yên đâu!”
“Ha ha…” Hứa Tường cười hờ hững.
Mười ngày sau, thằng nhãi kia đã chết, còn mình thì đã về tới núi Trường Bạch, cho dù quán.
Doanh châu thật sự tới hỏi tội thì anh ta cũng có thể không chút sợ hãi.
Dù sao khi ấy thì người chết cũng chết, anh ta không tin quân Doanh Châu có thể vì một người chết mà khai chiến với cổ võ giả núi Trường Bạch!
“Ha ha ha… khụ khụ khụ…” Hứa Tường cười đắc ý, sau đó lên cơn ho khan, quay đầu ngựa lại, nghênh ngang mà đi.
Mọi người nhìn Hứa Tường đi, không một ai dám cản lại, thậm chí không dám đến gần, vì sợ bị trúng độc.
“Đứng lại!” Đúng lúc này, Diệp Lâm đã miễn cưỡng áp chế kỳ độc trong cơ thể mình, quay người nói: “Anh ra xong một chiêu rồi định đi luôn hả?”
“Cái gì?” Hứa Tường sửng sốt, nhẹ nhàng ấn đầu ngựa dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Sao hả? Anh còn dám đánh trả?”
“Đúng vậy!” Diệp Lâm nhảy một cái đến gần anh ta: “Bây giờ đến lượt tôi!”
“Anh cũng tiếp một chiêu của tôi đi!”