Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 550: Không hay rồi!



"Sư phụ! Anh sao vậy? Nói cái gì đó đi!" "Long Vương đại nhân! Ngài ổn chứ?" “Anh Diệp, anh thế nào rồi?"

Mọi người xung quanh nhìn thấy Diệp Lâm hai tay cầm đao, đứng bất động như mất hồn, không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Không hay rồi!"

"Cậu Diệp bị yêu đao này khống chế rồi!"

"Nếu không đột phá được tâm ma, cậu ấy sẽ bị phản phệ!" Giang Vệ Quốc chợt nhận ra, vội kêu lên.

Ông ta nhớ lần đầu tiên cầm đao, ông ta cũng đã rơi vào trạng thái mê man, mãi không thể hồi phục.

May mà ông ta đã rèn luyện trong quân đội nhiều năm, có ý chí sắt đá nên mới thoát được.

Nhưng nếu là người khác, có lẽ khó có được tâm lý kiên định như vậy. Theo Giang Vệ Quốc, nguyên nhân chính là do sức mạnh của Diệp Lâm rất lớn, nhưng ý chí của anh có thể không cứng rắn như quân nhân nên dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc phản phệ.

Những lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sửng sốt, không biết phải làm sao.

"Tránh hết ra"


Giang Vệ Quốc giơ nửa cây giáo trong tay lên, phi về phía Diệp Lâm. Phương pháp tuy cực đoan nhưng lại đơn giản và hiệu quả.

Đúng lúc đầu giáo sắp chạm vào gáy Diệp Lâm.

Diệp Lâm bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Sau đó, anh vô thức quay người, rút đao ra chặn.

Rắc!

Một tiếng gãy vang lên.

Diệp Lâm tung đao ra, thân giáo lập tức gấy thành hai mảnh!

"2" Giang Vệ Quốc nhìn thấy vậy thì không khỏi thở dài.

Có vẻ như hôm nay, vũ khí của ông ta không thể thoát khỏi số phận bị chặt đứt liên tục rồi.

Đầu tiên là đầu giáo bị chặt đứt, bây giờ đến thân giáo cũng bị chém làm đôi, hoàn toàn vô dụng!

Giang Vệ Quốc cầm nửa cây giáo, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, kêu lên: "Cậu là ai? Có phải là Diệp Lâm không?”

Mọi người cũng chăm chú nhìn Diệp Lâm, tự hỏi liệu anh có bị yêu đao ảnh hưởng không?

Diệp Lâm thu hồi đao yêu, khi nhìn thấy mình lại vô tình làm gãy binh khí của Giang Vệ Quốc, anh không khỏi mỉm cười xin lỗi.

"Xin lỗi ông, ông Giang, tôi lỡ tay, không ngờ người tấn công tôi lại là ông..."

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Lâm vẫn bình thường, màu sắc con ngươi không thay đổi, Giang Vệ Quốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vội vàng hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào? Có phải ban nấy..."

Diệp Lâm gật đầu nói: "Thanh đao này quả thực có chút quái dị, nhưng sức mạnh đó đã bị tôi áp chế rồi!"

"Thật sao?" Giang Vệ Quốc không thể tin được.

Bởi vì theo những gì samurai Nhật Bản nói trước khi chết, trên thế giới không ai có thể thuần phục được yêu đao, sớm hay muộn họ cũng sẽ trở thành nô lệ bù nhìn của yêu đao, cuối cùng hy sinh mạng sống của mình.

“Nhìn xem!” Diệp Lâm cầm đao, nhẹ nhàng thực hiện mấy động tác.

Như thể nó đã biến thành một thanh đao bình thường, không có gì khác lạ.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Vệ Quốc không khỏi ngạc nhiên, không thể tin được yêu đao kì dị này lại trở nên ngoan ngoãn trong tay Diệp Lâm như vậy.

"Ha ha, yêu đao gì chứ, nó chỉ dám ức hiếp kẻ yếu mà thị iệp Lâm mỉm cười: “Chỉ cần có thể chứng tỏ mình mạnh hơn nó, tự nhiên có thể trấn áp được."

Điều này giống như việc thuần hóa một con ngựa hung dữ, người nào hiền lành quá sẽ bị ngựa ức hiếp, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể cưỡi ngựa mà thôi.

Vừa rồi, Diệp Lâm đã chém đứt ảo ảnh do yêu đao tạo ra, như thể đã làm tổn hại nghiêm trọng sức mạnh kỳ lạ bên trong thân đao.

Lúc này, anh đã có thể kiểm soát hoàn toàn thanh đao.

"Anh Diệp." Lúc này, Giang Lãng lại nói: "Bây giờ đã nhìn thấy thanh đao rồi, có cách nào chữa khỏi vết thương ở lưng của ông nội tôi không?”

Dù sao bọn họ tới đây là để chữa lành vết thương cho ông Giang, không phải để nhìn thấy yêu đao này.

Diệp Lâm nhìn chằm chằm vào thanh đao, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cách thì có rồi"

“Tuy nhiên, tôi phải dùng thanh đao này để chém ông Giang lần nữa”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv