"Cậu Diệp, việc sản xuất đan dược này thực sự rắc rối và nguy hiểm đến vậy sao?"
Là một vu y, đương nhiên bà Bạch cũng thuộc về ngành y, nhưng bà ta chưa nghĩ bao giờ nghĩ tới cái lý tưởng rằng một ngày nào đó trên thế giới sẽ không có bệnh tật.
Suy cho cùng, nó chẳng qua là một lý tưởng không bao giờ có thể thực hiện được.
Dù là một vu y nhưng bà Bạch lại có một suy nghĩ đây mâu thuẫn và phức tạp, bà ta hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân nhưng cũng không muốn không còn bệnh nhân nữa.
Suy cho cùng, nếu không có bệnh tật thì vu y hay bác sĩ đâu cần tồn tại.
Có thể hình dung rằng nếu tương lai thực sự không có bệnh tật thì sẽ có bao. nhiêu ngành nghề bị liên lụy và ảnh hưởng.
“Cũng tương đối." Diệp Lâm bình tĩnh đáp: “Nhưng các người không cần lo lắng, mọi hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu!”
Lúc này, Giang Lãng vốn đang im lặng quan sát đột nhiên hỏi: "Anh Diệp, đan dược của anh thật sự thần kỳ đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật sao?"
"Tôi không dám nói 100%, nhưng về cơ bản, nó có thể chữa được hơn 90% bệnh tật." Diệp Lâm đáp: "Dù sao thì bệnh lý của hầu hết các bệnh đều giống nhau, chỉ có những bệnh khó và phức tạp mới cần phối hợp các phương pháp điều trị khác, chẳng hạn như châm cứu, v.v.”
Nghe vậy, Giang Lãng đứng dậy, nghiêm túc nói: “Vậy xin hãy giúp anh Diệp hãy chữa bệnh giúp ông nội tôi.”
"Ông nội anh bị bệnh gì?" Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Ông ấy cũng từng là một quân nhân, sau đó bị thương nên xuất ngũ, để lại một vết đen lớn trên lưng.” Giang Lãng nhớ lại, không khỏi rùng mình: “Đó là một căn bệnh tiềm ẩn, không bao giờ có thể chữa khỏi được!”
"Ông nội tôi đã giữ bí mật về vết thương ở lưng này và không chịu nói bất cứ điều gì, nhưng ông ấy vẫn đã phải chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua."
Vừa nói, Giang Lãng vừa thở dài: “Tôi thường nghe thấy ông nội tôi rên rỉ đau đớn trong phòng lúc đêm khuya. Cũng một phần do ông nội tôi là quân nhân, ý chí kiên cường, nếu là người khác thì chắc đã sớm phát điên hoặc tự sát rồi!”
Lúc này, bà Bạch ở bên cạnh cũng nói thêm: “Tôi đã tới khám vết thương ở lưng của ông Giang ba lần rồi, nhưng đều không có kết quả, nó giống như một lời nguyền hơn là một vết thương!”
"Lời nguyền?" Diệp Lâm giật mình, lập tức tò mò về vết thương mà hai người miêu tả.
“Giống như lời nguyền mà cậu đã gắn lên người Hoàng Tam Gia vậy.” Bà Bạch suy luận: “Vết thương ở lưng của ông Giang sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi, ông ấy sẽ phải chịu đau đớn suốt đời!”
Lúc này, Giang Lãng vội quỳ xuống đất, cầu xin: “Anh Diệp, nếu anh là truyền nhân của Dược Vương, xin hãy ra tay cứu ông nội tôi! Ông ấy chinh chiến cả một đời, nhưng những năm cuối đời vẫn phải chịu đựng loại tra tấn đau đớn này, ngày đêm không thể sống yên ổn.”
"Tôi vừa nghe nói anh Diệp đã ấp ủ mong muốn một thế giới không còn bệnh tật. Tôi rất khâm phục anh! Là người nhà của một bệnh nhân, sao tôi lại không mong như vậy cơ chứ?”
"Anh Diệp, cho dù anh có thể chữa khỏi vết thương của ông nội tôi hay không, thì phủ Phụng Thiên chúng tôi cũng sẽ đứng ra bảo vệ tất cả các nhà máy dược phẩm của anh ở đây. Cho dù bên ngoài có phản đối thế nào, phủ Phụng Thiên cũng nguyện góp một phần công sức!”
Giang Lãng rất thông minh, lập tức bày tỏ lập trường của mình, sẵn sàng toàn lực ủng hộ Diệp Lâm để có thể cứu được ông nội.
"Ừm..." Diệp Lâm gật đầu: “Theo miêu tả của anh, vết thương này quả thực khá kì lạ. Tôi sợ rằng dùng Hỗn Nguyên Đan không thể chữa khỏi." . truyện đam mỹ
"Thôi vậy, tuy sư phụ của tôi đã ra quy tắc phải giết một người để cứu một người, nhưng nể tình ông Giang đã từng là một người lính, tôi sẽ phá lệ tới khám cho ông ấy!"
"Đi thôi, tới phủ Phụng Thiên!"