“Cấn thận!”
Thấy vậy, Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Lắm miệng!” Thiết Kim Cương trở tay đánh một chưởng, chưởng phá không đánh cho Hoàng Tiềm ở xa lùi ra vài bước.
“Phụt!” Hoàng Tiềm vừa mở miệng liền hộc máu, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Thực lực giữa hai người họ chênh lệch nhiều như thế, có thể thấy được là thực lực của Diệp Lâm đã mạnh đến mức vượt qua người thường.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Một quyền của Diệp Lâm trực tiếp phá hủy khuôn mặt của Mị Kim Cương. Thế của long quyền, không gì ngăn cản được.
Thiết Kim Cương bắt được cơ hội lướt qua trong nháy mắt, chém một rìu nhanh như chớp về phía Diệp Lâm.
Thiết Kim Cương tin rằng một rìu này có thể chém đứt cả một ngọn núi.
“Đi tìm chết đi!”
Thiết Kim Cương cắn răng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.
Đối mặt với một rìu kề sát bên mình, Diệp
Lâm không chút hoang mang, không tránh không né, nhẹ nhàng gọi: “Kiếm đâu!”
Ngay sau đó, hộp kiếm chợt mở ra, phát ra vài tia sáng, bay vút lên cao.
Một thanh kiếm khống lồ cổ xưa tang thương nằm trong tay Diệp Lâm.
Đó là… Cự Khuyết kiếm!
“Hả?”
Nhìn thấy cái cảnh thanh kiếm chợt hiện ra, Thiết Kim Cương giật nảy mình.
Và thanh kiếm khổng lồ kia đã bị Diệp Lâm nắm lấy, quay người đỡ chiếc rìu của Thiết Kim Cương.
Một tiếng keng lớn vang lên.
Khoảnh khắc kiếm và rìu va chạm nhau, rìu giống như là bị chém đầu, chỉ còn lại cán rìu, còn đầu rìu đã bị kiếm đập nát.
Cán rìu trong tay Thiết Kim Cương thuận thế chém xuống, chém hụt không khí.
“Sao… sao có thế chứ?”
Nhìn vũ khí trong tay mình từ rìu biến thành gậy, Thiết Kim Cương trợn mắt há mồm, dáng vẻ thất thố.
Gã có nằm mơ cũng không ngờ rằng đối phương lại dùng phương thức kia nhẹ nhàng hóa
giải thế công của mình.
ở trước mặt kiếm, rìu dường như trở thành thủy tinh dễ vỡ.
“Kiếm của mày là kiếm gì vậy?”
Trên mặt Thiết Kim Cương lộ ra vẻ khó có thế tin, trong lòng nảy sinh ý định đoạt kiếm.
Gã thầm nghĩ: Nếu thanh kiếm kia rơi vào trong tay mình thì chẳng khác gì như hổ thêm cánh!
Người ta có câu mất cái này được cái khác, mất công này được công kia.
Tuy rằng hiện giờ chiếc rìu thuận tay của mình bị đánh nát, nhưng nếu vì vậy mà có thế đoạt được thanh kiếm kia, thì chính là nhờ họa được phúc.
“Nhãi ranh, đưa kiếm đây!”
Thiết Kim Cương phấn chấn tinh thần, vung hai tay lên, lao về phía Diệp Lâm giống như là một con voi khống lồ.