“Ông không phải đối thủ của tôi.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tôi khuyên ông nên về quê dưỡng lão đi!”
Nghe vậy, Đoan Mộc Kỳ càng tức giận hơn, miệng phì phò, trừng mắt nhìn Diệp Lâm.
Điều khiến ông ta tức giận nhất trong đời là có người nói ông ta đã già.
Chính vì có người cho rằng ông ta đã “già” nên ông ta đành phải đến nhà họ Trương làm khách, nhưng trong thâm tâm, ông thực sự không muốn đến đây. ở đây có gì khác gì viện dưỡng lão đâu chứ?
Bây giờ, Diệp Lâm trước mặt cáu trước “ông
già”, câu sau “ông già”, mỗi cáu như một cái gai, kích thích thần kinh nhạy cảm của Đoan Mộc Kỳ.
Vậy nên, ông ta quyết tâm phải đấu với Diệp Lâm để giải tỏa cơn tức giận trong lồng ngực.
Thấy Đoan Mộc Kỳ nổi giận, định ra tay.
Trương Văn Viễn ngồi bên cạnh cười toe toét, tràn đầy tự tin.
“Thằng nhãi này! cho dù cậu là ai, nếu dám chọc giận ông Đoan Mộc thì cậu chết chắc rồi!”
“Cậu có biết ông Đoan Mộc là người như thế nào không?”
Không đợi đối phương trả lời, Trương Văn Viễn đã tự mình nói tiếp: “ông Đoan Mộc từng là một trong ba đại Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu! Bây giờ, tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và đến chỗ tôi, nhưng thực lực thì vẫn không kém gì so với trước kia đâu!”
Cái gì?
Ngay khi những lời này nói ra, Hoàng Tiềm đã bị sốc.
Đúng là lo sợ điều gì thì điều đó sẽ xảy ra.
Tuy rằng trước mắt không có Tọa Sơn Điêu, nhưng lại có một cao thủ từng là thuộc hạ của Tọa Sơn Điêu?
Hơn nữa còn là một trong ba đại Kim Cương!
Chẳng trách nhà họ Trương lại tự tin đến thế.
Có một cao thủ mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cộng thêm mối quan hệ với Tọa Sơn Điêu, ai có thể đánh bại họ cơ chứ?
“Ha ha, đám người người ngoại bang các cậu, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng chắc hẳn là đã nghe nói tới danh tiếng của Tọa Sơn Điêu, đúng không?” Trương Văn Viễn kiêu ngạo nói: “Đó là nhân vật mạnh số một của Phụng Thiên bọn tôi!”
Nhắc đến Tọa Sơn Điêu, khuôn mặt Trương Văn Viễn càng trở nên kiêu hãnh hơn.
Nhà họ Trương, với tư cách là người giàu nhất Phụng Thiên, hàng năm chắc hẳn thu phục được rất nhiều người quyền lực như Tọa Sơn Điêu.
Nếu không thì sao ngay cả ba đại Kim Cương đã nghỉ hưu cũng có thế được cử đến nhà họ Trương để bảo vệ cơ chứ?
Mối quan hệ giữa hai bên đã quá rõ ràng!
Nếu như nhà họ Trương gặp khó khăn, Tọa Sơn Điêu làm sao có thể ngồi yên được?
“Hừ!” Đoan Mộc Kỳ hừ lạnh một tiếng, mặc dù vì tuổi già nên ông ta đã rút lui khỏi hàng ngũ Kim Cương, được phái đến đáy.
Nhưng thật ra ông ta vẫn không cam lòng,
cho rằng mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào, không kém gì Kim Cương mới được bố nhiệm.
“Hôm nay, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, cho cậu biết năng lực của tôi!”
Dứt lời, một luồng khí lạnh tụ lại trong lòng bàn tay Đoan Mộc Kỳ, khiến không khí xung quanh đột nhiên đóng băng và nhiệt độ giảm mạnh.
“Là Hàn Băng chưởng!” Thấy vậy, trên mặt Trương Văn Viễn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng bước sang một bên: “ông Đoan Mộc, cuối cùng ông cũng nghiêm túc, vừa vào trận đã sử dụng tuyệt chiêu Hàn Băng chưởng rồi!”
Cái gì… Hàn Băng Chưởng?
Nhìn thấy Đoan Mộc Kỳ thi triển tuyệt kỹ độc đáo, Hoàng Tiềm ở bên cạnh cũng kinh hãi thốt lên: “Chẳng lẽ… ông chính là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu?”
Theo truyền thuyết, có một cao thủ dưới quyền Tọa Sơn Điêu đã ấn dật trong núi tuyết mười năm với cơ thể trần trụi và phát triển ra chiêu Hàn Băng chưởng, bất khả chiến bại ở Phụng Thiên.
Kẻ nào bị lòng bàn tay đánh trúng sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, toàn thân sẽ lạnh cóng mà chết!
Sau đó, ông ta gia nhập quân đội Tọa Sơn Điêu, trở thành một trong ba Kim Cương vĩ đại và được mệnh danh là Băng Kim Cương.
Hoàng Tiềm đi quanh Phụng Thiên một vòng, tất nhiên cũng nghe nói tới danh tiếng đáng sợ của Băng Kim Cương.
Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.
“Haha, thì ra vần có người nhớ danh hiệu của tôi?”
Đoan Mộc Kỳ mỉm cười, toàn thân phát ra khí lạnh: “Đúng vậy, tôi chính là Đoan Mộc Kỳ, từng là Băng Kim Cương dưới sự chỉ huy của Tọa Sơn Điêu!”