Chỉ cần gia nhập nhà họ Ninh và tuyên bố trung thành, họ có thể tránh khỏi kết cục bị thảm sát.
Dù có hai con đường nhưng thực chất chỉ có một. Bởi vì con đường còn lại là ngõ cụt.
"Diệp Lâm, còn đứng ngây ra đó làm sao? Còn không mau nhanh chóng thề trung thành với nhà họ Ninh đi!"
Ông Diệp nhanh chóng thúc giục Diệp Lâm. Trước khi Diệp Lâm kịp nói, ông ta đã quỳ xuống.
"Từ nay về sau, mọi người trong nhà họ Diệp chúng tôi sẽ là con chó của nhà họ Ninh!"
Lúc này, hầu hết người nhà họ Diệp cũng quỳ xuống đầu hàng.
Ninh Vũ Triết thấy thế thì không khỏi cười lớn: "Rất tốt, các người sáng suốt đấy!"
Nói cho dễ nghe thì gọi là phục vụ nhà nhà họ Ninh, nhưng trên thực tế chính là làm con chó của nhà nhà họ Ninh!
Cũng giống như nhà họ Chu, dù nhà họ Ninh có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, nhà họ Chu cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn họ, họ muốn tiền đưa tiền, họ muốn người thì đưa người.
Nhà họ Diệp nhận thức được như vậy là rất tốt.
Điều này khiến Ninh Vũ Triết rất hài lòng.
"Làm chó?"
Tuy nhiên, lời nói của ông Diệp khiến một số thành viên nhỏ tuổi trong nhà họ Diệp cảm thấy bực bội và không thể tiếp nhận.
Họ không cần phải can thiệp vào mối thù giữa Diệp Lâm và nhà họ Ninh, và họ thậm chí không quan tâm đến việc ai sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, họ không thể chịu đựng được việc trở thành tay sai của bất kỳ thế lực nào.
Vừa rồi, Ninh Vũ Triết nói ra chữ người hầu đã khiến bọn họ có chút không chịu nổi rồi.
Huống chỉ ông Diệp còn thẳng thừng nói sẽ làm chó cho nhà nhà họ Ninh?
Là những thanh niên trẻ tuổi lớn lên trong thời đại mới, làm sao họ có thể chịu đựng được khoảng cách địa vị như vậy?
Kết quả là tại hiện trường xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Hầu hết mọi người trong nhà họ Diệp, trong đó có ông Diệp đều quỳ lạy nhà họ Ninh.
Tuy nhiên, vẫn có một nhóm thanh niên trẻ tuổi cứng rắn vẫn đứng phía sau, không quỳ xuống theo đám đông.
'Thấy cảnh này, Diệp Lâm cũng nhìn họ bằng con mắt khác.
Chỉ ở những người này, anh mới có thể nhìn thấy tương lai của nhà họ Diệp. Không chịu cúi đầu giống như ông nội và những lão già khác.
“Hả?” Lúc này, nhìn thấy phía sau có mấy thanh niên còn chưa quỳ xuống,
Ninh Vũ Triết bất mãn nói: “Những người đó cũng là người nhà họ Diệp sao? Tại sao không bái lạy?”
Ông Diệp quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên. Vì đúng là vậy thật! Thế là, ông Diệp lập tức trách mắng: 'Sao còn đứng đó? Mau quỳ xuống!”
Trước sự trách mắng của tộc trưởng và áp lực từ nhà nhà họ Ninh, các thanh niên kia bắt đầu dao động.
Lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng ra, mạnh dạn nói: “Tộc trưởng, tôi cảm thấy lựa chọn của ông không thích hợp!”
"Nhà họ Diệp của chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ninh, tôn trọng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi."
"Nhưng nếu vô cớ trở thành nô lệ của nhà nhà họ Ninh thì chúng tôi khó có thể chấp nhận, bị đối xử như chó lại càng nhục nhã hơn!"
Nghe vậy, ông Diệp lại giật mình, vội vàng mắng: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"
"Có bao nhiêu người muốn mà cũng không được đấy!" "Một tên nhóc như cậu cũng dám ra lệnh cho cả gia tộc sao? Thật hỗn xược!"
"Cậu có ba giây để quỳ xuống xin lỗi nhà họ Ninh! Nếu không, tôi sẽ lập tức trục xuất cả nhà cậu ra khỏi tộc!"
Đối mặt với lời đe dọa này, các thanh niên kia cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cậu ta có can đảm để đưa ra chất vấn.
Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, người thân, bạn bè đều nhìn mình với ánh mắt van xin, khó hiểu và tức giận, lòng cậu ta bắt đầu dao động.
Một lúc sau, hầu hết thanh niên đều bất lực quỳ xuống.
Chỉ quỳ một chân đã là hành động kiên cường cuối cùng của họ rồi.
Cuối cùng, người thanh niên dẫn đầu thở dài bất lực, chuẩn bị quỳ xuống chịu nhục.
"Không được quỳ!"
Một giọng nói chợt vang lên.
Âm thanh như sấm sét, chấn động lòng người. "Mọi người đứng hết lên cho tôi!"
“Nhà họ Diệp thà chết đứng chứ không thể sống quỳ!"