Dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên.
Giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm, lóe lên trước mắt hai người kia. Giây tiếp theo, thân thể hai anh em nhà họ Mã mất khống chế lùi lại ra sau. Ngay cả đôi tay cũng vô thức mà bụm cổ họng.
Mới vừa chạm vào cổ họng, máu tươi liền trào ra ngoài.
Giống như con sông vỡ đê, muốn chặn cũng không chặn được.
“Nhanh... quá...” Tên cầm đầu thốt ra được hai chữ cuối cùng, rồi mặt mày hoảng Sợ ngã ra sau.
Yên lặng!
Hiện trường rơi vào trong yên lặng!
Hai chiêu giết ba người!.
Diệp Lâm ra tay nhanh chóng khiến mọi người ở đây sợ ngây người.
Ngay cả Vương Phàm cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Với thực lực của ông ta, thế mà lại không nhìn rõ được chiêu thức của Diệp Lâm.
Nhanh! Rất nhanh!
So với lần trước mình và Diệp Lâm đánh nhau, một chiêu chém gãy tề mi côn trong tay mình, có thể thấy được là đối phương đã nương tay.
Lần này Diệp Lâm mới là dùng hết sức đánh ra, chiêu nào cũng khiến người mất mạng.
Đổi lại là mình, chắc mình cũng không thể ngăn cản một chiêu kia của Diệp Lâm. “Anh hùng, anh trâu bò quá đi!” Hoa Quốc Đống cực kì giật mình, chợt nhớ lại lúc nãy mình muốn nhờ Vương giáo đầu chỉ dạy Diệp Lâm, Vương giáo đầu lại có phản ứng rất lạ.
Bây giờ xem ra là thực lực của anh hùng Diệp mạnh hơn cả Vương giáo đầu.
“Diệp tiên sinh?” Triệu Uyển Đình cũng cảm thấy sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Lâm quyết đoán giết người như thế.
“Ừng ực... ừng ực..” Hà trai chủ sợ tới mức liên tục nuốt nước miếng. Không ngờ đám đạo tặc giang hồ tung hoành Phụng Thiên hơn mười năm lại bị một người trẻ tuổi giết hết trong hai chiêu.
Rốt cuộc thằng nhãi này là thần thánh phương nào vậy? Đúng là ma quỷ mà!
Diệp Lâm búng nhẹ một cái về phía ba người Triệu Uyển Đình, giải độc nhuyễn cốt tán trong cơ thể bọn họ.
Ba người đã sớm biết y thuật của Diệp Lâm nên không cảm thấy lạ.
“Còn ông thì sao?” Cuối cùng, Diệp Lâm dời mục tiêu lên người Hà trai chủ. “Cái... cái gì?” Hà trai chủ ngẩn ra, không hiểu ý của Diệp Lâm.
Phụt!
Diệp Lâm ném mạnh dao găm trong tay ra, đóng tay của Hà trai chủ xuống mặt bàn.
“AIH” Hà trai chủ hét thảm thiết, muốn rút lại bàn tay bị thương, nhưng vì có dao găm đâm qua, nên cứ động một cái là đau thấu tim.
“Tha mạng... tha mạng cho tôi đi...” Hà trai chủ sợ tới mức xin tha mạng liên tục. “Không phải là chính ông nói chỗ ông có dược liệu mà chúng tôi cần hay sao?” Diệp Lâm lạnh lùng chất vấn: “Ông lừa chúng tôi đến đây rồi, nếu ông không lấy ra
được thứ gì thì tôi sẽ không để yên đâu!”
Diệp Lâm vốn mang theo lòng mong chờ đi đến đây, kết quả là gặp được một đám lừa đảo.
Và Hà trai chủ, hiển nhiên là chung một đám với anh em nhà họ Mã.
Nếu hôm nay Tàng Bảo Trai không lấy ra được thứ gì khiến anh cảm thấy hứng thú, thì anh cũng không ngại chơi chết bọn họ, để tránh sau này đi lừa người khác.
“Có... có... có!!!” Hà trai chủ vừa lớn tiếng xin tha mạng vừa gật đầu nói: “Tôi biết một chỗ... chắc chắn có thứ mà mấy người muốn...