Thủy Tinh giậm chân, quay đầu nhìn Bắc Minh Phong, “Tôi được gả tới nhà các người, chứ không phải được bán cho tới đây, tôi có quyền ra ngoài!”
Môi Bắc Minh Phong kéo thành đường dài, anh nói không cho cô ra ngoài lúc nào chứ?
“Ăn sáng rồi hẵng đi!” Anh ra lệnh.
“Tôi không muốn ăn!” Thủy Tinh lạnh lùng nói, cô không cần lòng tốt giả tạo của bất cứ ai! Quan tâm cô như vậy, tại sao lại có người phụ nữ khác chứ?
Lăng Tuyết mang cháo tới để trước mặt Thủy Tinh, “Chị đừng tức giận, Bắc Minh công tử cũng là quan tâm chị thôi, chị ăn cháo thịt bò đi, em tự tay nấu đó, rất thơm!”
Thủy Tinh chỉ cảm thấy bản thân giống như một trò đùa lớn nhất trong thiên hạ, lại chịu kiếp chồng chung như vậy!
Cô chặn lấy bát cháo mà Lăng Tuyết đưa qua, “Tôi không ăn, đem đi đi.”
Cánh tay cô bị phỏng nhẹ, mém chút đau đến cô phải kêu thành tiếng, chén nóng quá!
“Á!” Lăng Tuyết kêu thảm thiết, chén cháo đó đổ lên ngực cô ta!
“Trời ạ! Đúng là đanh đá! Cô không ăn thì tại sao đổ lên người Lăng Tuyết!” Đào Dung bước tới vài bước, kêu người hầu lấy nước lạnh cho Lăng Tuyết thoa lên.
Rõ ràng đã bị phỏng, sắc mặt Lăng Tuyết trắng bệch, “Con không sao, chỉ bị phỏng một chút thôi, dì đừng trách chị, chị ấy nhất định không cẩn thận thôi!”
“Đứa trẻ này! Sao con có thể tốt như vậy? Người ta làm con bị phỏng, con còn đỡ lời giúp người ta! Phụ nữ độc ác như nó sao làm được chứ? Người đâu, mau gọi bác sĩ!”
Đôi mắt của Thủy Tinh ngẫm nghĩ, tay cô bị chén làm phỏng, lúc chạm vào chén thì đã rụt tay lại rồi, cô vốn dĩ không dùng sức để đẩy chén.
Cô nhìn chăm chú gương mặt vô tội của Lăng Tuyết, coi như đã thấy rõ bộ mặt của người này.
“Là tôi có ý làm phỏng đó, không vừa lòng thì mau ly hôn đi!” Cô nhìn Bắc Minh Phong nói lớn.
Từng phút từng giây cô đều muốn ly hôn, đã vậy còn bị người khác tính kế, nơi này cả đời cô cũng không muốn ở, Bắc Minh Phong thích phụ nữ tâm cơ, vậy thì cứ sống cả đời với phụ nữ tâm cơ đi, anh chết hay không liên quan gì tới cô?
Đôi mày Bắc Minh Phong nhíu lại u ám, đưa tay kéo tay Thủy Tinh, “Chúng ta ra ngoài ăn.”
Anh đưa cô ra khỏi biệt thự.
Đào Dung kinh ngạc, “Phong, con điên rồi! Là Thủy Tinh làm Lăng Tuyết bị phỏng!”
Lăng Tuyết lặng đi, hoàn toàn không biết nên có biểu hiện gì, cô ta đã tự làm phỏng mình rồi, anh vẫn không nhìn cô!
Đến lúc ngồi trong xe, trong đầu Thủy Tinh vẫn còn mơ hồ, không phải anh nên ly hôn cô trong sự tức giận sao?
“Muốn ăn gì? Cơm nắm chà bong với sữa đậu nành?” Bắc Minh Phong kể ra món ăn sáng cô thích nhất.
Trong lòng Thủy Tinh hơi rung động, “Chuyện ban nãy…”
Không đợi cô nói xong, anh đã ngắt lời.
“Chuyện ban nãy, anh không hy vọng sẽ xảy ra nữa, anh đã nói, cô ta sẽ không ảnh hưởng đến em? Cô ta sinh con xong sẽ biến mất, chỉ là thời gian vài tháng thôi.” Bắc Minh Phong trầm giọng nói, anh có thể dung túng cô làm bất cứ chuyện gì, nhưng anh không muốn mắc nợ Lăng Tuyết quá nhiều.
Sự rung động nhẹ của Thủy Tinh bỗng nhiên nguội đi, cô còn tưởng anh tin cô chứ!
Tất cả mọi lời giải thích đều bị cô nuốt ngược vào trong, hoàn toàn không cần thiết giải thích thêm nữa.
“Đã sợ xảy ra lần nữa, tại sao không dứt khoát ly hôn đi? Tôi không sá gì Thủy gia tôi phá sản, sẵn sàng ly hôn với anh!”
Bắc Minh Phong tức giận nắm chặt vô lăng, anh không rời xa cô dù bất cứ giá nào!
“Em vì ly hôn với anh mới cố tình làm vậy?”
“Phải. Tôi cảnh cáo anh, tôi ở một ngày thì sẽ tìm cô ta gây chuyện, không chừng có ngày cô ta bị tôi chơi tới sảy thai, người thừa kế của Bắc Minh gia các người đó, anh chắc chắn muốn tôi chơi tiếp không?” Thủy Tinh tức giận nói.
Bắc Minh Phong bóp lấy cằm của Thủy Tinh, “Anh không có lỗi với em, giữa chúng ta nhiều lắm coi như huề, Lăng Tuyết là vô tội!”
Thủy Tinh giơ tay gạt tay anh ra, nếu Lăng Tuyết mà vô tội thì cô chính là thiên sứ!
“Tôi bị gả cho người tôi không muốn, tôi không vô tội sao?”
Trái tim Bắc Minh Phong bị lời nói của cô cứa một nhát sâu, anh không phải người cô muốn lấy!”
Anh phanh xe lại, xe dừng ở lối đi mua đồ dành cho xe hơi, anh ấn cửa xe xuống, dặn dò phục vụ làm đồ ăn sáng.
Thủy Tinh mở cửa xe nhảy xuống, lối đi mua sắm dành cho xe hơi là lối đi một chiều, hơn nữa còn có thanh chắn, Bắc Minh Phong chỉ có thể lái theo thanh chắn, đây là cơ hội tốt nhất để cô bỏ trốn!
“Thủy Tinh!” Bắc Minh Phong phát hiện cô gái nhỏ chạy mất, muốn đuổi theo, nhưng xe căn bản không lái ra khỏi thanh chắn được, anh mở to mắt nhìn cô bước một chiếc taxi.
-
Trong cửa hàng, Diệp Phi dẫn theo người phục vụ của mình bán quần áo, dường như có anh đẹp trai người Pháp giúp cô làm nhân viên trực cửa, khách hàng của cô liền đặc biệt đông.
Hôm qua cô cứu George, mới biết George đến Trung Quốc du lịch, anh ta vừa đi làm thêm vừa đi chơi.
Cô liền dứt khoát giữ George lại làm nhân viên trực cửa, như vậy George có thể trị thương, cũng có thể làm thêm kiếm tiền.
Cô nhìn khóe mắt bị bầm tím của George, nếu vết thương này lành rồi thì chàng đẹp trai này có thể giúp cô thu hút nhiều khách hàng hơn nữa.
“Thủy Tinh!” George nhìn thấy cô gái bước từ trong xe taxi ra.
“George! Vết thương của anh sao rồi? Chuyện hôm qua thật xin lỗi!” Thủy Tinh chạy vào cửa hàng vội vã xin lỗi.
“Nên nói xin lỗi phải là tôi! Tôi đã phụ sự giao phó của Thượng Đế, không bảo vệ cô thật tốt!” George nâng gương mặt của Thủy Tinh lên.
Thủy Tinh hoàn toàn bị cảm giác cưng chiều vây lấy, đặc biệt là đôi mắt của George, màu xanh nước biển sâu xa khiến cô muốn đắm chìm vào đôi mắt của anh.
“Không, là tôi làm liên lụy anh!” Cô đưa tay đẩy tay của người đàn ông ra, không thích thân mật như vậy với đàn ông.
“Hai người xin lỗi lẫn nhau xong chưa? Qua đây ngồi đi!” Diệp Phi gọi Thủy Tinh và George.
“Phi Phi, em ra ngoài vội quá, có thể cho em mượn ít tiền không?” Thủy Tinh nói.
“Chị có thể cho em mượn một ít trong cửa tiệm.” Diệp Phi nói, cô thì làm gì có tiền chứ, nhưng mà trong cửa tiệm thì có rất nhiều.
“Cho em mượn năm mươi ngàn, em không về Bắc Minh gia nữa! Cả nhà bọn họ đều là đồ khốn cả!” Thủy Tinh mắng.
“Năm mươi ngàn thì được thôi, em nói chị biết trước, rốt cuộc em và Bắc Minh Phong như thế nào rồi?” Diệp Phi hỏi.
Thủy Tinh đều đem hết cả câu chuyện nói cho Diệp Phi nghe, bây giờ cô không thể quay về tìm bố mẹ, Bắc Minh Phong nhất định sẽ tới nhà cô để tìm cô.
Thời gian cô bỏ đi không nhiều, chỉ có thể mượn tiền của Diệp Phi trước.
Diệp Phi suýt chút nữa bị tức chết, “Phụ nữ tâm cơ quá đáng ghét! Nhắm không chừng có thai đều là do cô ta bày mưu hết!”
“Em không quan tâm cô ta có phải đang tính kế Bắc Minh Phong không dù sao em cũng không quay về nữa, không có thời gian diễn cung đấu cướp đàn ông với người phụ nữ điên đó! Hộ chiếu của em không có bên cạnh, em tìm chỗ nào thuê ở một thời gian trước, sau đó tìm cách ra nước ngoài!” Thủy Tinh nói.
Diệp Phi đưa cho Thủy Tinh năm mươi ngàn tiền mặt, dặn dò Thủy Tinh phải tự cẩn thận, còn George thì tự xung phong muốn bảo vệ Thủy Tinh, đi cùng Thủy Tinh.
Đột nhiên, Diệp Phi nhìn thấy xe của Bắc Minh Phong qua cửa kính, “Không xong rồi, Bắc Minh Phong tới rồi! Sao anh lại tới đây nhanh như vậy?”