Mộ Thương Nam cười lạnh, “Tôi có thể cho cô chết, sau đó cưới mẹ ruột của con trai tôi. Như vậy thì nó sẽ là đứa con hợp pháp rồi. Còn một điểm nữa, Thiên Tịnh, cô quên rồi sao? Cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của tôi sao, chúng ta vốn dĩ không có kết hôn, cho nên cô không uy hiếp được tôi.”
Gương mặt của Thiên Tịnh trắng bệch hết mức, cô và Mộ Thương Nam quả thực không có kết hôn, cô ta chỉ là người vợ trên danh nghĩa của Mộ Thương Nam thôi. Nhưng mà đã qua một thời gian lâu rồi, cô ta thật sự đã quên mất điều này!
“Anh cho em chết? Vậy thì anh sẽ mãi mãi không biết được mẹ ruột của Mộ Dã là ai đâu!” Đôi môi cô ta run lên, khó khăn lắm mới nói được câu của mình.
Mộ Thương Nam muốn lấy mạng của cô là quá dễ dàng rồi, cô ta không phải vợ của Mộ Thương Nam, càng không phải mẹ ruột của Mộ Dã. Cô ta không có thứ gì có thể uy hiếp được Mộ Thương Nam cả, trừ chuyện Mộ Thương Nam có chết cũng phải biết được sự thật này.
“Người đâu, nhốt Thiên Tịnh lại cho ta. Không cần cô nói cho tôi biết, tôi cũng có cách để biết. Đồng bọn của cô là ai!” Mộ Thương Nam ra lệnh cho thuộc hạ, chỉ cần anh nhốt Thiên Tịnh lại, đồng bọn của Thiên Tịnh sẽ ra mặt để cứu Thiên Tịnh.
Bắt được đồng bọn của Thiên Tịnh thì có thể ép hỏi ra rốt cuộc mẹ ruột của Mộ Dã là ai.
Thiên Tịnh bị vệ sĩ ném vào trong phòng chứa đồ, cô ta nép vào cánh cửa để nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy loáng thoáng tiếng động cơ xe hơi khởi động, cô ta chắc chắn là Mộ Thương Nam đi rồi.
Cô ta vội vàng đập cửa gọi người bên ngoài, “Là ai ở ngoài đó? Nói gì đi!”
“Là tôi!” Người làm trả lời.
“Chỉ có một mình cô thôi sao?” Thiên Tịnh nhỏ tiếng hỏi.
“Chỉ có một mình tôi, phu nhân. Phu nhân có chuyện gì không ạ?” Người làm hỏi.
“Giúp tôi đem di động trong túi xách của tôi qua đây.” Thiên Tịnh dặn dò.
“Việc này...e là không được đâu ạ. Tổng giám đốc bảo nhốt cô lại.” Người làm dường như rất khó xử.
Thiên Tịnh gỡ chiếc vòng tay ngọc thạch trên cổ tay của mình xuống, đẩy ra bên ngoài qua khe cửa trên mặt đất, “Nhìn thấy chiếc vòng tay rồi chứ? Nếu cô lấy di động của tôi đem tới đây, thì chiếc vòng là của cô! Chiếc vòng tay này rất quý giá, hơn nữa Mộ Thương Nam cũng không biết di động không có trên người tôi, cho dù bị phát hiện thì cũng không liên lụy được cô. Thế nào hả? Đi lấy di động đem qua đây cho tôi đi!”
Người làm rõ ràng đã bị Thiên Tịnh thuyết phục, “Phu nhân đợi lát, bây giờ tôi đi lấy cho cô ngay!”
Rất nhanh di động đã được đẩy vào trong theo khe hở của cánh cửa.
Một chiếc vòng tay, đổi lấy cái mạng của bản thân, quả thực quá xứng đáng rồi!
Cô ta mở di động ra gửi tin nhắn của chủ của mình, bảo người đó đến cứu cô ta.
‘Mau đến cứu tôi, Mộ Thương Nam đã biết tôi không phải mẹ ruột của Mộ Dã rồi, anh ta muốn giết chết tôi!’ Cô ta gửi tin nhắn đi, không cần nghĩ cũng biết, cô ta lừa gạt Mộ Thương Nam bao nhiêu năm nay, Mộ Thương Nam sẽ không buông tha cho cô ta.
“Đã biết là cô vô dụng rồi, cho cô cơ hội tốt như vậy mà cô cũng làm không xong với Mộ Thương Nam nữa.”
“Đừng nói tôi nữa, mau nghĩ cách cứu tôi đi! Không thì tôi sắp chết mất thôi!” Thiên Tịnh gửi tin nhắn đi.
“Cô chết rồi thì liên quan gì tới tôi? Là tự mình ngu rồi chết, đừng tới tìm tôi nữa.”
Thiên Tịnh nhìn thấy câu trả lời của đối phương, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô vội vàng ấn vào màn hình điện thoại, “Anh dám không đến cứu tôi, tôi sẽ nói ra anh là ai!”
Ánh mắt của cô ta nhìn chăm chăm vào màn hình di động, đợi câu trả lời bên đó, thời gian giống như ngưng đọng lại vậy, cô ta căng thẳng đến mức ngạt thở.
Sau đó hồi lâu mới có một tin nhắn trả lời lại, “Cô không thể biết được tôi là ai!”
“Ha ha, anh cũng quá xem thường bản lĩnh của tôi rồi, tôi không những biết anh là ai, mà cũng biết mẹ ruột của Mộ Dã là ai nữa, chỉ cần tôi mở miệng nói ra, Mộ Thương Nam sẽ giết cả nhà của anh!” Thiên Tịnh gửi tin nhắn đi.
Lại một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời tin nhắn, “Đợi tôi đến cứu cô.”
Sau đó người đó cũng xóa kết bạn giữa hai người.
Khóe miệng Thiên Tịnh hiện lên nụ cười lạnh, muốn lợi dụng cô ta rồi vứt cô ta bỏ chạy sao? Cho dù cô ta có chết cũng phải kéo người chịu tội thay!
Hơn nữa cô ta chắc chắn người đó không dám để cô ta tiết lộ ra mẹ ruột của Mộ Dã là ai.
Cô ta siết chặt điện thoại đợi có người tới cứu cô ta!
Trong phòng sách trên lầu một, người làm cầm chiếc vòng tay bước vào trong phòng, đặt chiếc vòng lên trên bàn làm việc, “Tổng giám đốc, tôi đã đưa điện thoại cho Thiên Tịnh rồi.”
“Rất tốt.” Mộ Thương Nam vẫy tay biểu ý cho người làm đi ra, đáy mắt anh cuồn cuộn ánh nhìn u ám, chỉ chờ con cá mà anh đang đợi cắn câu thôi.
Thiên Tịnh ở trong phòng chứa đồ đợi người mà bản thân phải đợi, nhưng mà đợi đến lúc trời tối cũng không nhìn thấy có người tới cứu cô ta.
Cũng may Mộ Thương Nam có dặn dò người đem cơm tới cho cô ta, cô ta đã ăn một bữa cơm tối rồi.
Cô ta nhịn không được mà muốn kêu người đó mau đến cứu cô, nhưng mà bất luận cô gửi yêu cầu kết bạn thế nào thì đối phương đều không thèm kết bạn với cô nữa.
Chính lúc cô ta phát điên thì cánh cửa phòng truyền đến âm thanh nạy khóa, sau âm thanh “răng rắc” thì cánh cửa mở bung ra cô ta nhìn thấy mấy người mặc đồ đen xông vào phòng, kéo cô ta chạy ra ngoài.
Thiên Tịnh vui mừng chạy theo những người đó.
Đột nhiên, đèn trong cả biệt thự sáng bừng lên, thắp sáng căn phòng và sân vườn như ban ngày vậy, đám người mặc đồ đen và Thiên Tịnh đều bị bại lộ dưới ánh đèn sáng trưng.
Mộ Thương Nam đứng ở sân phơi trên lầu hai, nhìn đám người áo đen và Thiên Tịnh với dáng vẻ như một vị vua, ra lệnh, “Bắt bọn họ lại! Không thể buông tha cho một ai hết!”
Những vệ sĩ xông về phía Thiên Tịnh.
Đáy mắt của người mặc áo đen lóe lên tia nhìn hung ác, vung con dao trong tay lên tính đâm vào tim Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh sợ hãi hét thất thanh, trong khoản khắc con dao sắp đâm vào cô ta thì Mộ Thương Nam ném một đồng tiền xu ra, đánh vào cổ tay của người áo đen đó.
Người mặc đồ đen kêu lên một tiếng, bàn tay buông con dao rơi xuống đất theo phản xạ.
Mấy người bảo vệ xông lên tới bắt đám người áo đen lại, Thiên Tịnh sợ đến mức ngồi co ro dưới nền nhà.
“Tra hỏi những người này, hỏi cho ra ai là chủ của bọn chúng cho ta!” Mộ Thương Nam lạnh lùng dặn dò.
“Dạ!” Vệ sĩ áp giải mấy người áo đen đi vào biệt thự.
Người làm bước tới kéo Thiên Tịnh đứng lên, đưa Thiên Tịnh về phòng chứa đồ.
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thương Nam nhìn Thiên Tịnh, “Tôi đã nói sẽ bắt được đồng bọn của cô, bây giờ những người đó đã nằm trong tay tôi rồi, tôi cho cô một cơ hội tự mình khai báo!”
Ánh mắt của Thiên Tịnh ngây ra nhìn Mộ Thương Nam, đột nhiên cười thành tiếng, “Mộ Thương Nam, anh có biết tôi yêu anh nhiều tới cỡ nào không? Mơ ước từ nhỏ đến lớn của tôi chính là gả cho anh! Tại sao anh phải yêu Diệp Phi chứ? Nó vốn dĩ không xứng với anh! Tôi mới là người phụ nữ xứng nhất với anh!”
Cô ta xông vào Mộ Thương Nam, muốn ôm lấy người đàn ông trước mặt mình.
Mộ Thương Nam một chân đá cô ta ngã xuống đất, bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ áo của cô ta, xách cô ta lên, “Thiên Tịnh, lúc này mà cô còn giả ngây giả dại thì có ích không? Cô yêu tôi? Yêu tôi thì sẽ không gạt tôi suốt bao năm nay! Mau nói đi! Nếu không những người đó khai ra trước thì tôi đảm bảo sẽ khiến cô chết không có đất chôn thân!”
Ánh mắt ngây thơ của Thiên Tịnh nhìn Mộ Thương Nam, “Ha ha ha, Mộ Thương Nam, anh đến thăm em rồi à? Cả nhà anh đều bị Diệp Phi giết chết rồi, bây giờ anh đã biết Diệp Phi là người phụ nữ xấu xa rồi sao? Anh Thương Nam, Diệp Phi không yêu anh, Diệp Phi lẳng lơ lắm, dây dưa không rõ với Mộ Ly và Cung Trạch Vũ!”
“Tôi hỏi cô, đồng bọn của cô là ai? Mẹ ruột của Mộ Dã là ai?” Tay của Mộ Thương Nam siết lấy cổ của Thiên Tịnh, lòng anh mơ hồ bất an, chỉ sợ sẽ là đáp án mà mình không muốn biết!