45217. “Đàn bà thần kinh, cô muốn đốt lâu đài của tôi hay sao hả!” giọng nói của Mộ Ly xộc vào phòng, bước chân anh càng nhanh, dường như còn nhanh hơn giọng nói đi đến trước mặt cô.
“Dập lửa! Dập lửa!” Anh hét vào đám người hầu phía sau.
“Thiếu gia! Anh phải dạy dỗ cô ta thật tốt, cô ta muốn thiêu chết chúng ta?” Vài người phụ nữ nhìn thấy Mộ Ly tới thì đều chạy ngược trở vào.
Diệp Phi nhướn nhẹ chân mày tỏ vẻ khinh thường, “Nếu muốn thiêu chết các người thì tôi đốt vải voan trong phòng rồi. Cần gì đốt ngoài sân chứ? Không biết điển tích Phóng hỏa hí chư hầu sao? Chậc chậc, không học hành thật đáng sợ!”
“Cô mắng ai là chư hầu?” Một người phụ nữ có mái tóc vàng mặt đầy tức giận.
Trên trán Diệp Phi xuất hiện mấy vạch đen, được thôi, người nước ngoài, thứ lỗi cho cô ta nghe không hiểu.
Ngón tay cô chọc vào ngực của Mộ Ly, “Tôi chỉ muốn tìm anh, người phụ nữ gọi anh là chư hầu nhé.”
Khóe miệng Mộ Ly giật giật, “Tôi có phải nên để cô ngủ mãi mãi không? Tỉnh dậy thì châm lửa đốt đồ, có biết là ở đây, phụ nữ không nghe lời mà tùy tiện phá hoại đồ đạc trong lâu đài của tôi sẽ nhận trừng phạt gì không?”
“Liên quan gì tôi? Tôi cũng không phải phụ nữ của anh?” Diệp Phi lên tiếng độp lại.
“Không phải phụ nữ của tôi, cô dựa vào đâu mà ở lại trong lâu đài của tôi? Trong bụng của cô còn có con của tôi kìa!” Mộ Ly nói dối không biết ngượng.
Tim Diệp Phi đập loạn xạ, cô gọi Mộ Ly tới là để hỏi điều này, tay cô sờ vào bụng của mình, “Con của tôi giữ được rồi?”
“Giữ được rồi, nhưng mà cô còn giằng co nữa thì tôi không chắc sẽ giữ được lần thứ hai.” Mộ Ly nói.
“Được, tôi không giằng co nữa, còn cần uống thuốc giữ thai không? Tôi còn phải ăn cơm, cho đứa nhỏ chất dinh dưỡng.” Diệp Phi nhớ lại mình hôn mê ba ngày rồi, ba ngày không ăn cơm, không biết có đói chết đứa con chưa.
“Đều đã truyền thuốc giữ thai và chất dinh dưỡng cho cô rồi, cô muốn đứa con của mình khỏe thì nằm nghỉ ngơi đi.” Mộ Ly nói.
Diệp Phi nhanh chóng nằm lên chiếc ghế đơn dài, lúc nào cũng nằm thẳng thì cô đều chóng mặt, ghế đơn thì có thể nằm nghiêng, thoải mái hơn một chút.
Trong đáy mắt cô là gương mặt biến sắc của mấy người phụ nữ trong phòng, rõ ràng bọn họ đã bị cuộc nói chuyện của cô và Mộ Ly làm cho kinh ngạc rồi.
Mi tâm của cô trầm xuống, nghĩ tới một vấn đề, Mộ Ly nói con là của anh ta, còn không phải kéo thêm kẻ thù cho cô sao?
“Thực ra, đứa con không phải...”
“Con không phải rất ngoan sao, em nên nghe lời một chút, hai mẹ con em thật sự làm anh đau cả đầu! Ông nội anh còn muốn bồng chắt trai đấy, cái thai này của em phải chăm sóc thật tốt, sinh con trai cho anh.” Mộ Ly đi đến bên ghế nằm ngồi xuống bên cạnh cô, chặn câu nói mà cô muốn nói lại.
Diệp Phi suýt chút tức hộc máu, con của cô trở thành con của anh lúc nào rồi?
“Anh…”
“Tôi làm sao? Không muốn giữ con thì cô cứ nói không phải của tôi mà là của Mộ Thương Nam đi, ông nội của tôi sẽ giết chết các người không do dự!” Mộ Ly đè giọng thấp xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy để dạy dỗ cô.
Tay Diệp Phi cuộn thành nắm đấm, cô biết ân oán giữa ông nội của Mộ Ly và ông nội của Mộ Thương Nam.
“Tôi thừa nhận con là của anh, đám phụ nữ của anh sẽ ngấu nghiến tôi mất!” Cô nói với âm lượng giống anh.
“Chuyện của phụ nữ không do tôi quản, tôi cho cô một địa vị, cô có thể tiếp tục sống yên ổn hay không thì phải coi bản lĩnh của mình rồi, không thể dựa vào bản lĩnh để bảo vệ mình và đứa con thì cô cũng không xứng làm mẹ của nó.” Mộ Ly nói.
Lòng Diệp Phi thắt lại, Mộ Ly sắp xếp rõ ràng như vậy là muốn nói với cô, anh sẽ không bảo vệ cô, muốn để cô tự sinh tự diệt!
“Đồ khốn! Anh không thể bảo vệ tôi thì để tôi đi!”
“Cô có thể đi, nhưng trừ tôi ra, tôi không cảm thấy có người có thể giữ con của cô, cô mang thai song sinh, cho dù là Sở Nhiễm, cũng chỉ là giỏi về mặt Tây y, mặt Đông y thì cô ta không bằng một góc của tôi, mà cách giữ thai không để sảy thì thuốc Đông y là tốt nhất, thuốc Tây chả có ích gì trong việc giữ thai cả, sảy thai một chút ở cấp độ nhẹ cũng có thể bảo đảm rằng, kết cục của cô là một xác ba mạng.” Mộ Ly lạnh lùng nói.
Nhịp tim Diệp Phi đập mạnh trong lồng ngực của mình, không biết có tính là bất ngờ không, cô lại mang thai song sinh!
Mà thuốc Đông y giữ thai tốt hơn so với thuốc Tây, điểm này thì cô tin, chỉ là muốn cô đối mặt với đám phụ nữ này của anh...
Ánh mắt cô kiên định, Mộ Ly thật sự không có nghĩa vụ bảo vệ cô, cô làm sao có thể để kẻ thù của mình bảo vệ được?
Vì các con, cô sẽ chiến đấu tới cùng!
Khóe miệng của cô nở nụ cười vô hại, tay khoác lấy cánh tay của anh, lần này không cần dùng âm lượng của hai người nữa, cô lớn tiếng nói, “Em mới tới đây, nhìn thấy nhiều chị như vậy, em muốn chuẩn bị một ít đồ mời các chị ăn, anh bảo nhà ăn chuẩn bị đi.”
Mộ Ly ngạc nhiên, không ngờ cô gái nhỏ này lại nhượng bộ lấy lòng đám phụ nữ của anh?
Khóe môi anh nở nét cười lạnh, vì con của Mộ Thương Nam, Diệp Phi đều bán đứng cả tính cách và tự tôn của mình rồi sao?
Có khi nào cô chịu thua ai bao giờ đâu?
“Được, em muốn gì thì tự mình đi nói với nhà ăn đi.” Anh cầm điện thoại trên bàn trà lên đưa cho Diệp Phi, chiếc điện thoại này có thể gọi đi khắp nơi trong cả tòa lâu đài.
Diệp Phi cầm điện thoại dặn dò nhà ăn, chuẩn bị cho cô rất nhiều thức ăn cao cấp, tổ yến vi cá đều chỉ có thể xem như là sự sắp xếp thấp nhất, tốt nhất là trứng cá muối của cá hồi chó, những loại cá ở biến sâu được vận chuyển bằng hàng không, còn có thịt bò nướng của vùng địa cực hoa tuyết nữa.
Cả đám phụ nữ nghe nhức cả đầu, bọn họ tới đây nhiều năm như vậy, trước giờ không có tư cách ra lệnh cho nhà ăn làm món gì cho họ ăn cả.
Mỗi ngày lúc ăn cơm đều là người hầu mang tới cho họ, toàn bộ đều là những món ăn cố định.
Diệp Phi ngước mắt nhìn đám phụ nữ, “Các chị về phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi đến buổi trưa nhớ đến tham gia bữa tiệc của em! Em muốn mời mọi người ăn cơm.”
“Cảm ơn, buổi trưa chúng tôi sẽ đến.” Bạch Cầm nhìn đám phụ nữ đứng bên cạnh mình một cái, để bọn họ ra ngoài theo cô ta.
Những người phụ nữ đi theo Bạch Cầm bước ra ngoài, trên mặt đầy vẻ không phục.
“Chị Bạch Cầm, chị là người được sủng nhất của thiếu gia, nếu như là chị nhận được sự yêu chiều này, chúng em cũng không có gì để nói. Nhưng mà cô ta từ đâu nhặt về chứ, còn muốn mời cơm chúng ta, cô ta thật sự coi mình là bà chủ rồi sao?”
“Đúng vậy, chị Bạch Cầm, chúng em không phục đâu!”
Sắc mặt Bạch Cẩm trầm xuống, “Các em không nghe là cô ta có thai rồi sao? Thiếu gia trước giờ không cho chúng ta cơ hội mang thai, nhưng mà cô ta lại có thai rồi, củng nói là, thiếu gia muốn để cô ta sinh con nối dõi. Các em hiểu không? Sự kiêu ngạo của cô ta là được thiếu gia cho phép đó!” Lòng cô ta quặn thắt, cô ta cũng từng có thai, lần đó là Mộ Ly uống say, quên uống thuốc tránh thai, kết quả ngay khi Mộ Ly biết cô có thai thì đem tới cho cô thuốc phá thai.
Còn Diệp Phi thì có thể sinh con cho Mộ Ly, tay cô ta cuộn thành nắm đấm, để cho Diệp Phi bình an sinh con thì làm sao con của cô ta chết nhắm mắt được?
Cô ta không quan tâm đám phụ nữ phía sau, trực tiếp đi thẳng trở về phòng của mình.
Diệp Phi nhìn đám phụ nữ trong phòng đã đi hết rồi, thì ngay cả đuôi mắt cũng không thèm nhìn Mộ Ly lấy một cái, cô cầm điện thoại tìm tin tức, trên máy bay nhìn thấy một mảng máu đỏ, vẫn luôn chạy trong đầu cô, Mộ Thương Nam rốt cuộc thế nào rồi?
Trong điện thoại, một dòng tin tức đập vào mắt cô, Mộ Thương Nam hôn mê bất tỉnh, Mộ gia đang chuẩn bị hôn lễ cho Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh, bởi vì Thiên Tịnh đã mang thai đứa con nối dõi duy nhất của Mộ Thương Nam!