“Tôi cũng hy vọng mình là người tiếp theo. Nhưng mà, cô chắc chắn không phải là cô dâu của tôi.” Cung Trạch Vũ nói với ý sâu xa.
“Học trưởng,em sẽ cho anh thấy điểm tốt của em, anh sẽ yêu em.” Mộ Lạc Lạc nói chắc nịch.
Diệp Phi á khẩu rồi, không hiểu rốt cuộc Mộ Lạc Lạc yêu Cung Trạch Vũ đến mức nào, có thể không chùn bước mà tiến tới sau nhiều lần bị Cung Trạch Vũ từ chối như vậy.
Mộ Thương Nam không nhìn lấy Mộ Lạc Lạc một cái, dẫn Diệp Phi tiếp tục đi mời rượu quan khách, Cung Trạch Vũ muốn cưới Mộ Lạc Lạc, mơ đi, anh sẽ không giao em gái cho Cung Trạch Vũ đâu.
Chỉ là Mộ Lạc Lạc hoàn toàn không hiểu hết ân oán của hai nhà!
-
Cuối cùng Bắc Minh Phong cũng buông Thủy Tinh ra, bởi vì anh phải uống rượu cùng anh em, dẫn theo phụ nữ thì không tiện.
Cô cuối cùng cũng tự do, cầm dĩa lấy những món ăn mình thích, không biết tại sao gần đây đều ăn rất ngon miệng.
Lăng Tuyết cố ý vác bụng bầu đi tới, “Chị, khẩu vị tốt như vậy, không biết còn tưởng chị mang thai chứ không phải em nữa!”
Thủy Tinh ngước mắt nhìn Lăng Tuyết, “Ha ha, sao vậy em gái, lúc nãy chúng ta còn chưa xong, em tới tìm chị tiếp tục à? Không sao, chị nhất định sẽ thỏa mãn mọi nhu cầu của em, nghe nói phụ nữ có thai không thể làm cùng với đàn ông, chị là phụ nữ, chúng ta làm thì sẽ không tổn hại tới con của em.”
Có người muốn bị đánh, cô không đánh thì quả thực có lỗi với sự chủ động của Lăng Tuyết!
Lăng Tuyết bặm môi, “Xu hướng giới tính của em bình thường, chỉ có hứng thú với Bắc Minh Phong! Chị đừng nằm mơ nữa!”
“Vậy à? Vậy tại sao em lại quan tâm chị vậy?” Thủy Tinh xuýt xoa hỏi.
“Quan tâm chị chỉ vì thấy chị đáng thương, bị chồng mình ruồng bỏ, còn phải nhìn thấy anh ấy yêu người khác, ân ái với người phụ nữ khác, sinh con!” Lăng Tuyết cố ý kích động Thủy Tinh.
Thủy Tinh híp mắt lại, “Nực cười, tôi đâu có muốn gả cho anh ta! Anh ta quen phụ nữ nào thì liên quan gì tôi? Còn cô, luôn muốn gả cho anh ta, còn sinh con riêng cho anh ta, tiếc là đêm nào anh ta cũng ngủ ở phòng tôi!”
Đôi mắt cô ánh lên tia nhìn lạnh lùng, muốn sỉ nhục cô, Lăng Tuyết nằm mơ đi!
Lòng Lăng Tuyết thắt lại, từng chữ bị Thủy Tinh đâm vào tim, Bắc Minh Phong đến nhìn cũng không nhìn cô ta!
Cô ta nhìn Thủy Tinh cầm dĩa thức ăn đi ngang qua mình, tức giận nói, “Vậy thì đã sao? Tôi sinh con xong thì sẽ thành thiếu phu nhân của Bắc Minh gia, còn cô chỉ là tiện nhân mà Bắc Minh Phong không thèm, tiện nhân đã lên giường với biết bao đàn ông rồi!”
Thủy Tinh xoay người tát một bạt tay lên mặt Lăng Tuyết, tát thật mạnh, dùng cả sức lực của mình, bị người khác ép bức là nỗi đau không thể nhắc tới của cô!
“Á!” Lăng Tuyết bị đánh tới ngã sóng soài ra đất, tay cô ta ôm bụng mình kêu thảm thiết.
“Chị, em chỉ từ chối không muốn chơi đồng tính với chị thôi, sao chị đánh em?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ bị ngã nằm trên đất.
Đào Dung chạy về phía Lăng Tuyết, “Lăng Tuyết, con sao rồi? Không bị thương chứ? Đứa trẻ không sao chứ?”
“Dì, bụng con đau, không biết có làm đứa nhỏ bị thương không, lúc nãy chị ấy đánh con, con bị té xuống đất.” Lăng Tuyết nói.
Đào Dung tức giận nhìn Thủy Tinh, “Cô thật ác độc, ngay cả đứa trẻ cũng không tha!”
Tay Thủy Tinh cuộn thành nắm đấm, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào cô, giống như nhìn một kẻ giết người vậy!
Cô thừa nhận cô đã đánh Lăng Tuyết, nhưng mà cô chỉ tát mặt Lăng Tuyết, sức của cô cũng không đủ đánh ngã Lăng Tuyết!
Cô nhếch mép khổ sở, cô lại bị người phụ nữ này tính kế rồi!
“Tôi không đánh ngã cô ta, là cô ta tự té xuống đất!”
Lăng Tuyết khóc, “Dì, sao con có thể tự ngã được? Con còn đang mang thai mà!”
Đào Dung tất nhiên không tin Thủy Tinh, “Cô tưởng tôi mù sao? Chính mắt chúng tôi thấy cô đánh Lăng Tuyết! Phong, mau đưa Lăng Tuyết đến bệnh viện, con nối dõi của nhà chúng ta không thể có chuyện được!”
Bắc Minh Phong sải bước đến, bế Lăng Tuyết lên, đi ngang qua Thủy Tinh.
Thủy Tinh lặng người đi, Bắc Minh Phong đều không nhìn cô một cái.
Đào Dung bước về phía Thủy Tinh, tát vào mặt cô, “Cái tát này là vì Lăng Tuyết! Nếu như đứa nhỏ có chuyện gì, tôi sẽ bắt cô chôn chung! Khang Dũng, đưa nó đi, tới cửa phòng cấp cứu quỳ xuống nhận lỗi với Lăng Tuyết! Cầu nguyện cho Lăng Tuyết giữ được đứa bé!”
Khang Dũng đi tới trước mặt Thủy Tinh, “Thiếu phu nhân, mời cô đi theo tôi, tôi không muốn động thủ với cô, cũng mong thiếu phu nhân đừng làm khó tôi.”
Anh biết sự quan tâm của Bắc Minh Phong dành cho Thủy Tinh, anh không dám bất kính với cô, chỉ là lần này tổn hại tới đứa con nối dõi của Bắc Minh gia, việc này quá lớn, anh bắt buộc phải nghe theo Đào Dung.
Thủy Tinh không nói gì, đi theo Khang Dũng, cô tất nhiên muốn đến bệnh viện xem Lăng Tuyết giở trò gì, cô chắc chắn Lăng Tuyết tự mình té ngã, mà lực ngã cũng không đến mức làm sảy thai!
Diệp Phi nhìn màn náo kịch kết thúc, cô cất bước tính đi theo Thủy Tinh, cô không an tâm Thủy Tinh, nhưng tay anh ôm chặt lấy cô.
“Tôi phải đi xem Thủy Tinh!” Cô nói.
“Chuyện của mình còn chưa xong, còn đòi đi thăm người khác? Ngoan ngoan cùng anh kính rượu! Nếu biểu hiện tốt thì biết đâu anh sẽ đưa em đi thăm Thủy Tinh.” Mộ Thương Nam ra lệnh cho Diệp Phi.
Diệp Phi thật muốn rời khỏi đây, sao anh có thể lúc nào cũng uy hiếp cô vậy chứ?
Cô cố nhịn, tiếp tục cùng anh kính rượu, bây giờ người đưa cô đi thăm Thủy Tinh chỉ có Mộ Thương Nam, cô không thể không nghe lời!
-
Trong bệnh viện, bên ngoài cửa phòng cấp cứu, Đào Dung bắt Thủy Tinh quỳ xuống xin lỗi Lăng Tuyết, cầu phúc cho đứa bé.
Thủy Tinh tất nhiên không quỳ, cô không sai, tại sao phải quỳ xin lỗi Lăng Tuyết?
“Tôi không đánh ngã cô ta! Tôi sẽ không quỳ! Con của cô ta cũng không có gì nguy hiểm cả!” Cô nói dõng dạc.
Đào Dung nhìn Bắc Minh Phong, “Phong, chúng ta đều nhìn thấy Lăng Tuyết bị đánh, bây giờ đứa con nối dõi của con gặp nguy hiểm, con muốn xử trí Thủy Tinh thế nào?”
Sắc mặt Bắc Minh Phong lạnh lùng, đáy mắt cuộn trào, “Tại sao lại đánh Lăng Tuyết? Em không muốn anh có con với phụ nữ khác?”
Thủy Tinh cười nhẹ, “Bắc Minh công tử, anh có hơi đề cao mình rồi nhỉ? Tôi sẽ để tâm việc anh có con với phụ nữ khác sao? Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ, hai năm sau là mỗi người một ngã, anh có con với ai chả liên quan với tôi chút nào cả!”
Trái tim Bắc Minh Phong như bị ai nhéo lấy, đau đến mức anh không tài nào thở được, cô không để tâm anh một chút nào sao?
“Lăng Tuyết sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn.” Anh lạnh lùng cất tiếng.
Anh rất muốn chứng minh rằng, Thủy Tinh là vì ghen tị nên mới ra tay với Lăng Tuyết. Dường như chỉ có như vậy, trái tim của anh mới có thể không đau!
Ánh mắt Thủy Tinh nhìn Bắc Minh Phong, từng câu từng chữ nói, “Tôi chỉ là tát vào mặt cô ta, sức của tôi vốn không thể làm ngã cô ta, tôi không hại con cô ta, cô ta cố tình giả vờ sảy thai, anh tin không?”
Anh sẽ tin không? Dù cho họ đánh nhau từ nhỏ tới lớn, ít nhất thì là thanh mai trúc mã, nhiều nhất cũng có chút tình cảm, cô muốn biết anh sẽ tin cô không?
Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, “Tình hình Lăng Tuyết không ổn, rất có thể sẽ sảy thai, người nhà qua bên này ký tên.”
Đào Dung xông tới nắm lấy Thủy Tinh, đá vào chân Thủy Tinh, bắt cô quỳ xuống, “Cô phải quỳ cho tới khi giữ được đứa bé mới thôi, nếu như không giữ được thì cô đền mạng cho nó!”
Đầu gối của Thủy Tinh đập vào nền đá cẩm thạch đau điếng, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Bắc Minh Phong, anh ở ngay bên cạnh cô mà lại không đưa tay cứu cô.
Hình dáng anh càng lúc càng mờ, trước mắt tối sầm lại, cô ngã xuống nền nhà…