“Mộ Thương Nam! Quỷ tha ma bắt anh cái này mà gọi là yếu sinh lý à?" Diệp Phi xoa xoa cái lưng đau nhức, tức giận lên tiếng, đã mệt tới mức không bước nổi xuống giường nữa. Cánh tay thon dài của anh ôm cô gái nhỏ vào lòng. giọng nói hùng hậu kéo theo mị lực nam tính của anh.
“Trừ em ra, anh yếu sinh lý với tất cả phụ nữ khác. Bệnh này phải chữa. Em phải chịu trách nhiệm chữa khỏi cho anh không?“ “Không có tiền còn muốn tìm đàn ông, cô rốt cuộc là đói khát đến mức nào?” Người đàn ông đeo mặt nạ bạc khinh thị nói.Diệp Phi co rút khóe miệng, “Anh cho rằng tôi muốn? Tôi là phụ nữ, bọn họ dù có không lấy tiền vẫn không thiệt!”“Bọn họ ra ngoài là để kiếm tiến không phải để sưu tập phụ nữa, chẳng lẽ sưu tập 7 người phụ nữ có thể triệu gọi thần rồng?” Người đàn ông lạnh giọng nói.
Khóe môi Diệp Phi co rút, gặp qua cái mồm độc, chưa gặp qua mồm độc như này!“Coi như anh giỏi! Đáng đời anh bị hủy dung nhan đeo mặt nạ kinh doanh không tốt!” Cô không khách khí chê bai. Rất rõ ràng, những người phục vụ đó giới thiệu kinh doanh cho soái ca khác, căn bản không quản người ngồi trong góc này. Khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của người đàn ông co rút, nói anh ta bị hủy dung nhan thì thôi, còn nói anh ta là bán thân!
“Tôi không cần đến kiếm tiền của phụ nữ!”Ánh mắt Diệp Phi lóe lên, “Anh kiếm tiền của đàn ông? Hóa ra anh là gay.”Người đàn ông xém chút bị rượu sặc chết, “Cô đang tìm chết!” “Tôi chỉ tìm đàn ông, không tìm chết. Anh bao nhiêu tiền 1 đêm? Bỏ đi, chính là anh đi!” Diệp Phi kéo cánh tay người đàn ông đi về phía phòng đơn, cơ thể to lớn của người đàn ông so với người phụ nữa khoa trương trước mặt cao hơn hẳn 1 cái đầu, hoàn toàn không hiểu người phụ nữ nhỏ có gan to cỡ nào lại dám kéo cánh tay anh ta.
Bình luận truyện