Editor: mèomỡ
Trọng Phong không phải người, cho dù bề ngoài của anh giống con người đến mức nào đi nữa thì anh vẫn không có tình cảm giống như con người được.
Cho nên anh có thể thản nhiên đưa ra cách làm này.
Nhưng Tống Tân không được, cho dù cô ích kỷ đến mức nào thì cô vẫn không thể giết hết những người đó mà hoàn toàn không gặp phải chướng ngại tâm lý.
Nếu như những người kia là người xấu thì cô có thể sẽ không do dự, nhưng bọn họ không phải.
Mặc dù… Kể cả không dùng cách này, chỉ cần cô muốn sống sót thì tất cả bọn họ đều phải chết đi chăng nữa.
Tống Tân súc miệng, lấy tay gảy gảy tóc mái hơi dài trước mặt, từ trong gương nhìn về Trọng Phong, chậm rãi nói: “Không phải bất đắc dĩ thì em sẽ không làm như vậy. Chúng ta có thể giết nam chủ nhà cướp chìa khóa, nhưng những người khác tạm thời cứ kệ họ.”
Tạm thời cứ chơi dựa theo quy tắc trò chơi đã.
Các người chơi dần dần đến xuống phòng khách đông đủ ăn bữa sáng, mà nữ đầu bếp bưng đồ ăn sáng đến thừa một phần lặng lẽ đếm số người, ngay sau sắc mặt cô ta hơi thay đổi, vội vàng xoay người đi.
Tống Tân nhìn bóng lưng gấp gáp của cô ta, trong lòng thầm nghĩ, xem ra không chỉ có người làm vườn mà còn phải tìm cơ hội cạy miệng cả nữ đầu bếp này nữa.
Khi ăn bữa sáng được một nửa thì nam nữ chủ nhà dắt tay nhau xuống tầng, vẻ mặt hai vợ chồng thần đều rất ôn hòa và bình tĩnh, không thấy chút chột dạ nào.
Hai người này đều không nhắc gì đến chuyện thiếu một người, giống như người kia hoàn toàn không tồn tại ngay từ khi vừa bắt đầu trò chơi.
Tống Tân yên lặng uống sữa tươi, trong lòng càng thêm khẳng định bọn họ có bí mật rất lớn.
Mọi người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, vội vàng làm việc dựa theo phân công lúc trước.
Vườn hoa vào buổi sáng sớm còn xinh đẹp hơn lúc bọn họ đến vào hôm qua rất nhiều, không khí tươi mát đến nỗi làm người ta có cảm giác mỗi một nhịp thở đều khiến phổi được thanh lọc.
Người làm vườn vẫn ngồi bên ngoài gian phòng của mình, vòng hoa bện dở ngày hôm qua vẫn nằm đó, hoa đã héo rũ.
Hôm nay anh ta không bện vòng hoa nữa, cũng chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong đôi mắt tang thương ẩn chứa cảm xúc người khác không hiểu được.
Khi các người chơi bước trên con đường mòn đi tới thì anh ta từ từ quay đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó lại đứng dậy, trở về phòng.
Mặc dù các người chơi sau khi thấy anh ta đứng dậy thì đều bước nhanh hơn nhưng vì cự ly vẫn còn xa nên không kịp ngăn anh ta lại trước khi anh ta vào nhà.
Khi bọn họ chạy đến ngoài phòng thì người làm vườn đã đóng cửa lại mất rồi.
Chu Lỵ nhìn về phía Tống Tân, khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ? Chờ sao?”
Tống Tân ngẫm nghĩ, quyết định tiến lên gõ cửa. Nhưng cô mới đi tới trước cửa thì cánh cửa kia liền mở ra.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, cô lập tức né sang bên cạnh, nhưng lần này không có nước từ bên trong giội ra nữa.
Người làm vườn nhìn cô, đưa một trang tờ giấy cho cô, ngay sau đó lập tức đóng cửa lại.
Chu Lỵ và người đàn ông đeo kính vội vàng chạy tới nhìn Tống Tân mở tờ giấy ra.
Trên tờ giấy chỉ có hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo…. Đi mau.
Tống Tân nhíu mày, nhớ lại lúc gặp người làm vườn ngày hôm qua, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ người làm vườn này bị câm?
Hôm qua anh ta không hề nói một chữ, hôm nay cũng vậy, mà ngay cả hai chữ “Đi mau” đơn giản này cũng phải viết ra giấy.
Nếu như không phải không thể nói… Thì có nguyên nhân nào khiến anh ta không thể nói chuyện đây?
“Người này kì quái quá.” Chu Lỵ cau mày nói: “Anh ta hoàn toàn không chịu hợp tác, chúng ta làm thế nào mới có thể hỏi thăm manh mối?”
Người đàn ông đeo kính nhìn Miêu Đao bên hông Trọng Phong, nói: “Mềm không được, thì ta cứng.”
Tống Tân và Chu Lỵ đều không phản đối, Trọng Phong lại càng không.
Người đàn ông đeo kính liền cầm cái ghế người làm vườn để ngoài cửa, đi tới trước cửa, dùng sức phang lên cửa.
Rầm một tiếng, ván cửa cũng rung lên bần bật.
Cửa nơi này không giống trong biệt thự, chỉ là cửa gỗ công nghiệp mà thôi, mặc dù có khóa cũng không quá chắc chắn. Chờ đến lúc người đàn ông đeo kính nện đến thở hồng hộc thì cửa gỗ bị đập gãy hai mảnh.
Người làm vườn cuối cùng cũng chịu mở cửa, sắc mặt đen như đít nồi, đứng ở cửa tức tối nhìn chằm chằm vào các người chơi.
Người đàn ông đeo kính thở hổn hển, nói: “Nói cho chúng tôi biết bí mật của nơi quỷ quái này, nếu không chúng tôi giết anh đấy!”
Người làm vườn nhìn anh ta một lát, sau đó im lặng nhắm mắt lại…. Anh ta đang lặng lẽ mà nói cho bọn họ biết, muốn giết ta thì cứ việc ra tay đi.
Đã làm đến nước này rồi, anh ta vẫn không chịu nói.
Người đàn ông đeo kính vừa tức lại không làm gì được, giơ cao ghế muốn đập vào đầu người làm vườn nhưng lại không dám xuống tay.
Bởi vì anh ta chắc NPC nào mới là chính xác, lỡ như bởi vì một phút tức giận mà giết chết NPC cần giao vật phẩm thì anh ta chỉ có nước khóc ra tiếng mán.
Anh ta tức giận ném chiếc ghế sang bên, hung dữ nói với người làm vườn: “Anh không nói đúng không? Tôi không dám giết anh, chẳng lẽ anh cho rằng tôi không dám đánh anh chắc?”
Nói xong anh ta cũng vung tay muốn đấm vào mặt người làm vườn, người làm vườn không trốn không tránh, tỏ vẻ mặc kệ anh ta muốn đánh sao thì đánh.
Thái độ cứng mềm đều không nghe này thật sự khiến người ta bó tay.
Tống Tân nghĩ một lát, nói: “Hai người ở đây, tôi và Trọng Phong tới chỗ nữ đầu bếp kia xem sao.”
Chu Lỵ cũng muốn đi theo, nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Tân cũng đã đi mất, Trọng Phong cũng đi theo luôn, hoàn toàn không cho Chu Lỵ cơ hội nói chuyện.
Chu Lỵ quay đầu nhìn người đàn ông đeo kính, do dự một chút, cuối cùng vẫn ở lại. Cô ta đâu thể để một mình anh ta ở đây.
Nữ đầu bếp lúc này đang ở trong phòng bếp rửa bát, nhưng lần này tâm trạng cô ta dường như không tốt như.
Tống Tân đi vào phòng bếp, nữ đầu bếp đưa lưng về phía cửa dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của cô. Thậm chí khi cô gọi nữ đầu bếp một tiếng cô ta còn sợ đến mức làm rơi bát đĩa xuống sàn, vỡ làm mấy mảnh.
Nữ đầu bếp luống cuống ngồi xuống dọn dẹp, lại không cẩn thận làm đứt tay, cuống quít ngậm ngón tay vào miệng.
Tống Tân tiến lên, đứng trước mặt cô ta, cúi đầu hỏi: “Sao lại hốt hoảng như vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Nữ đầu bếp lắc đầu liên tục, thả tay xuống miễn cưỡng mà cười: “Không có gì, không có gì.”
“Chẳng lẽ cô không phát hiện thiếu một vị khách sao?” Tống Tân mỉm cười hỏi.
Nữ đầu bếp lùi về phía sau một bước, dựa vào bồn rửa bát, bối rối lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết gì đâu.”
Tống Tân bước về phía trước một bước, đế giày giẫm lên những mảnh vỡ, phát ra tiếng rạo rạo nho nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm đầu bếp nữ mặt mũi tràn đầy bối rối, từ từ nói: “Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như thế đúng không, người tới đây làm khách, mỗi đêm đều sẽ biến mất, sống không gặp người chết không thấy xác.”
Nữ đầu bếp trợn trừng mắt, có vẻ có chút bàng hoàng, rồi lại nhanh chóng hoàn hồn, cuống quít che dấu tâm tình của mình.
Nhưng Tống Tân đã nhìn thấy, cô cười một tiếng, nói: “Tôi còn muốn biết một chuyện…. Thuốc trong bữa tối, cô bỏ vào chỗ nào thế?”
Vẻ bối rối chột dạ của nữ đầu bếp cuối cùng cũng không che dấu được nữa, cô ta vô thức mà lui về phía sau, lại bởi vì chạm vào bồn rửa bát mà không lùi được nữa.
Dò xét đã có kết quả…. Phụ trách bỏ thuốc chính là vị đầu bếp nữ này.
Nữ đầu bếp căng thẳng đến mức nuốt nước bọt vài cái, mới mạnh miệng nói: “Tôi không biết thuốc gì…”
“Không sao.” Tống Tân ngắt lời cô ta: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đổi chủ đề…. Cô thật sự mới đến đây làm hơn nửa tháng sao?”
Nữ đầu bếp sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Phải, phải.”
“Nếu như điều cô nói là sự thật, vậy thì, vị đầu bếp trước khi cô tới đâu?” Tống Tân mỉm cười nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Còn có vị quản gia kia, ông ấy thực sự từ chức rời đi sao? Nếu như cô không thể xác định bọn họ đi đâu, vậy sao cô dám chắc bọn họ không phải là đột nhiên biến mất giống những vị khách mời kia?”
“Tôi…”
Tống Tân không đợi cô ta nói xong, lạ hỏi tiếp: “Cô có thấy những vết máu trong phòng cho khách không? Mặc dù cô không thấy thì những vết máu kia đã chứng tỏ những người biến mất đều chết rồi. Sao cô dám khẳng định sẽ không đến phiên cô?”
Nữ đầu bếp lại nuốt nước bọt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, hiển phải là đang vô cùng căng thẳng.
“Cô rốt cuộc biết những gì? Nói cho tôi biết!” Tống Tân lại tiến lên một bước, hai mắt gần như ghé sát vào mặt nữ đầu bếp, tiếp tục ép hỏi.
Nữ đầu bếp vô thức mà ngửa người ra sau, môi run rẩy hai cái: “Đúng, đúng vậy, khách mời trước đây cũng biến mất!”
Tống Tân cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ta: “Thế mới đúng chứ, còn có gì nữa, nói đi.”
Nữ đầu bếp nhìn ra cửa phòng bếp một chút, mới nói tiếp: “Tôi biết cũng không nhiều, những khách mời biến mất kia không cùng nhau tới, bọn họ lần lượt tới đây, cách nhau khoảng hai đến ba ngày… Nhưng ai cũng chỉ ở lại một đêm, sáng hôm sau đã không thấy tăm hơi rồi. Ban đầu tôi thật sự cho là bọn họ đi sớm…. Bởi vì tôi chỉ là đầu bếp phụ trách nấu cơm nên bình thường sẽ không lên tầng ba dành cho khách. Cho đến một buổi chiều mấy ngày trước, tôi đột nhiên tò mò lên một chuyến, lại trông thấy người vệ sinh đang ném một ga giường có máu vào trong túi rác…”
Lúc ấy người dọn vệ sinh không nói gì, nhưng đến tối nữ chủ nhà liền đến tìm đầu bếp nữ, cũng dùng ánh mắt răn đe mà hỏi thăm xem hôm nay cô ta đã nhìn thấy gì ở tầng ba.
Nữ đầu bếp lúc ấy vô thức mà tỏ vẻ không nhìn thấy gì cả, mà điều ấy dường như đã cứu cô ta một mạng.
Nữ chủ nhà thoả mãn cười cười, nói cho cô ta biết chỉ cần an phận làm đúng công việc theo chức trách sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho cô ta.
Mà khi nữ đầu bếp ngoan ngoãn chỉ làm công việc của mình thì đám người chơi cùng Tống Tân đến.
Nữ đầu bếp nói, trước khi người chơi đến, nữ chủ nhà cho cô một cái lọ, cũng bảo cô trước bữa cơm, ngâm hết bát đĩa đựng đồ ăn cho khách vào loại nước này nửa tiếng…. Nữ chủ nhà nói, đây là dùng để tiêu độc. Nhưng lại nhấn mạnh chỉ cần “Tiêu độc” trong bát đĩa của khách.
Cái lọ kia để ở cạnh đống đồ đồ gia vị, là một bình thủy tinh giống như bình rượu.
Tống Tân cầm lên nhìn nhìn, chỉ thấy bên trong còn nhiều chất lỏng trong suốt, mới chỉ dùng hết khoảng một phần mười.
“Phu nhân nói, lần đầu chỉ cần một thìa, cho vào nước là được rồi.” Nữ đầu bếp đứng bên nhỏ giọng nói.
Tống Tân vặn nắp bình ngửi một chút, chỉ thế thôi mà cô đã cảm thấy có chút choáng váng. Thứ này không mùi, nhưng hiệu quả đúng là rất tốt.
Cô đóng nắp, đặt về chỗ cũ, trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn đầu bếp nữ: “Tôi muốn cô giúp tôi làm một chuyện.”
Nữ đầu bếp run rẩy, lắc đầu lia lịa, toàn thân đều tỏ vẻ kháng cự.
Tống Tân thêm một câu: “Sau khi chuyện thành công, cô không những sống sót mà còn có thể mang tiền nơi này đi.”
“Cô, cô muốn giết bọn họ?” Nữ đầu bếp trợn mắt, vẻ mặt không thể tin.
Tống Tân cười: “Cái này không liên quan đến cô, cô chỉ cần biết rằng, chuyện tôi muốn cô làm không khó.”
Ánh mắt nữ đầu bếp bắt đầu thay đổi, cô ta có vẻ có chút do dự, vài phút sau, mới cắn môi, gật đầu: “Được, tôi thử xem.”
Tống Tân đi tới cửa phòng bếp, nhìn ra phía ngoài, sau đó nói với Trọng Phong: “Anh đứng đây giúp anh canh chừng, nếu có người khác đến thì lập tức nói cho em biết.”
Trọng Phong liền đứng ở cạnh cửa, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm bên ngoài.
Nhân lúc những người chơi khác tạm thời không ở đây, Tống Tân dùng mấy phút xem xét lại một lượt kế hoạch cô vừa nghĩ ra, sau đó đem nói cho nữ đầu bếp những việc cần làm.
Xong xuôi cô liền rời khỏi phòng bếp, cùng Trọng Phong quay lại chỗ người làm vườn.
Mà lúc này người đàn ông đeo kính cùng Chu Lỵ vẫn còn đang bó tay với người làm vườn.
Nhìn thấy Tống Tân bọn họ liền chạy tới, Chu Lỵ vẫy vẫy tay với cô, từ xa đã hỏi: “Sao rồi, có tìm được đầu mối gì không?”
Tống Tân lắc đầu, đợi đến gần mới nói: “Không có manh mối, nhưng biết được vài chuyện…. Chúng ta tối hôm qua quả thật đã bị chuốc thuốc, thuốc ở trong bát đĩa, thức ăn thì không sao.”
Cô nói qua cách thuốc được dùng trên bát đĩa như thế nào, người đàn ông đeo kính sau khi nghe xong liền gật đầu nói: “Tôi đoán cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, vợ chồng chủ nhà tối hôm qua cũng ăn những đồ đó, nếu như thức ăn có vấn đề, bọn họ cũng sẽ bị. Nhưng bỏ vào bát đĩa thì khác, chỉ cần bát đĩa của bọn họ không dính phải thì cũng không sao.”
Tống Tân nói: “Nữ đầu bếp làm theo lệnh của chủ nhà, tôi đã uy hiếp cô ta tối nay không được bỏ thuốc nữa, nếu không cho dù tối nay có người chết thì những người còn sống sót ngày mai cũng sẽ giết cô ta. Cô ta sợ chết nên đồng ý rồi.”
Khi nói chuyện bọn họ cũng không tránh né người làm vườn, mà người làm vườn kia cũng đang đứng trong cửa, thông qua cánh cửa đã vỡ nham nhở nhìn bọn họ chằm chằm.
“Dù sao thì không ăn một bữa cơm tối cũng không chết được, chúng ta có thể không ăn mà.” Chu Lỵ nói.
Người đàn ông đeo kính lắc đầu: “Tốt nhất là đừng làm vậy, không khiến vợ chồng chủ nhà sinh nghi thì buổi đêm họ mới lộ ra sơ hở. Đợi lúc bọn họ đến giết người, chúng ta có thể bắt tại trận.”
Tống Tân gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tối nay nhất định phải ăn cơm, nhưng trong lúc nữ đầu bếp nấu cơm có thể cho người ở phòng bếp giám sát cô ta, chỉ cần khiến cô ta không có cơ hội động tay động chân vào đồ ăn là được.”
“Cứ làm như thế đi.” Người đàn ông đeo kính không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn về phía người làm vườn: “Vậy anh ta thì sao? Thực sự là cứng đầu không cạy miệng nổi!”
Tống Tân nhìn về phía người làm vườn, chậm rãi nói: “Hoặc chúng ta cần tìm được chìa khóa có thể cạy miệng anh ta trước đã”
Nếu đã có NPC này thì nhất định phải có tác dụng nào đó. Anh ta bây giờ không chịu nói, đương nhiên là có nguyên nhân.
Giống như trong trò chơi điện tử, cần có điều kiện đặc biệt mới có thể lấy được manh mối từ NPC.
Khi bốn người cùng nhau trở về thì bốn người chơi còn lại kia đều đã ngồi trong phòng khách.
Người đàn ông trung niên vừa thấy bọn họ liền đứng phắt dậy, sắc mặt rất xấu: “Nam chủ nhà đi ra ngoài, chìa khóa ông ta cầm theo, không cách nào lấy được. Hai người bọn họ qua thư phòng thử nạy cửa, kết quả… Nghe thấy trong phòng có chút tiếng động kỳ quái!”
***
p/s: Edit xong từ 2 hôm trước mà quên post =))))))))))