Sau khi anh ta ra ngoài sau không lâu, tiếng bước chân rầm rập bên ngoài cũng đến rất gần. Tống Tân vốn định dặn một câu ‘cẩn thận’, nhưng lại sợ bị nghe thấy.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Trọng Phong và Sở Sáo, vén quần áo treo trên kệ, trốn ra phía sau.
Loại cửa hàng này chuyên bán quần áo giá rẻ, phần lớn chỉ mấy chục một chiếc, cho nên trong cửa hàng cũng treo rất nhiều. Ngoại trừ ba mặt vách tường thì ở giữa cửa hàng còn xếp một hàng giá treo, quần áo treo dày đặc, thật sự là chỗ trốn tốt.
Trọng Phong và Sở Sáo cũng nhanh chóng tìm được chỗ trốn. Gần như ngay cùng lúc đó cũng đã có tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Tống Tân trong lòng rất lo lắng cho an nguy của Đại Hào nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì chỉ có Đại Hào mới làm được.
Tống Tân thở chậm lại, nép người vào vách tường sau lưng. Xuyên qua khe hở giữa đống quần áo cô nhìn thấy ngoài cửa liên tục có bóng người chạy qua.
Những người kia liên tục hô hoán, có người giục người phía trước chạy nhanh lên, còn có “Đừng để bọn chúng chạy” “Mau bắt bọn chúng lại” v..v…
Tiếng gào thét và tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn vào nhau khiến cô không nghe rõ họ nói gì.
Tống Tân đã nhận ra điều ấy, cho nên mới dám để cho Đại Hào mạo hiểm như vậy.
Hiện giờ trên Trái đất tổng cộng chỉ có hai ngàn bảy người chơi, chia cho các quốc gia thì số lượng người chơi ở mỗi quốc gia đều rất ít. Mặc dù họ ở một nước đông dân, người chơi vẫn là thiểu số mà thôi.
Người bình thường muốn tìm người chơi sẽ rất khó khăn. Vì để sống sót, sau khi bắt được một người chơi, họ sẽ cùng nhau nhào tới như thú săn mồi, không ai muốn nhường ai.
Cho nên dù cho con rối kia sẽ nhanh chóng bị bao vây, bị người phía trước phát hiện ra thân phận, nhưng người phía sau cũng sẽ không nghe được người phía trước nói gì, nhất định sẽ vẫn muốn nhào lên để tranh công.
Dù sao thì để càng lâu tỉ lệ tìm được người chơi sẽ càng thấp.
Chờ đến khi nhìn thấy người phía trước bắt được “Người chơi”, những người phía sau sẽ càng sốt ruột, sẽ điên cuồng chen lên trước. Cứ thế, dù người phía trước phát hiện ra sự thật cố gắng kêu to để thông báo thì người phía sau cũng không nghe thấy.
Bọn họ sẽ loạn cào cào, lúc đó là cơ hội tốt để nhóm Tống Tân chạy trốn.
Khoảng 10 giây sau, tất cả số người đó đều đã chạy qua bên ngoài cửa hàng.
Tống Tân nghe được tiếng bước chân xa dần nhưng không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Nguy hiểm còn chưa qua, bởi vì cô không biết tình hình ở chỗ Đại Hào thế nào.
Sở Sáo hiển nhiên cũng cực kỳ lo lắng, anh ta vội vàng chui ra khỏi đống quần áo, khẽ hỏi Tống Tân: “Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không, tôi lo quá.”
Tống Tân cũng lo nhưng chỉ có thể hơi lắc đầu, đi về phía cửa ra vào, muốn nghe rõ động tĩnh bên ngoài.
Thính lực được cộng điểm thuộc tính cực kỳ hữu dụng vào lúc này.
Về phía Đại Hào, anh ta mang theo con rối chạy ra khỏi cửa hàng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ngã tư phía trước.
Tiếng bước chân và la hét đằng sau đã tới rất gần, anh ta cắn răng, vừa chạy vừa sử dụng niệm lực.
Sức mạnh này có rất nhiều tác dụng, bao gồm di chuyển đồ vật hoặc khống chế hành động của người khác. Mà điều anh ta muốn làm bây giờ là khống chế những viên đạn bay tới.
Quả nhiên ngay sau đó có người nổ súng.
Đạn cách cơ thể anh ta nửa mét mới dừng lại, sau đó rơi xuống đất.
Đạn bay tới như mưa. Đại Hào khống chế con rối đồng thời còn phải cản đạn phía sau, còn phải ra sức chạy thục mạng, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Trán anh ta rịn ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, nhưng cũng may là anh ta sắp tới được ngã tư.
Khi rẽ sang con đường bên tay phải, anh ta kịp liếc thấy những kẻ đuổi theo nhanh nhất chỉ cách mình chưa đến 40 mét.
Đại Hào làm theo những gì Tống Tân nói, chạy vào cửa hàng đầu tiên rồi lập tức sử dụng đạo cụ ẩn thân.
Nhưng anh ta không dùng thẻ Tống Tân cho mà thuật ẩn thân của chính mình.
Mà thẻ này còn cao cấp hơn tấm Tống Tân cho một chút. Sau khi sử dụng nếu đứng im không nhúc nhích thì có thể duy trì 3 phút, nếu như di chuyển thì được 30 giây.
Anh ta ẩn thân đứng trong cửa hàng, khống chế con rối chạy chậm thêm được mấy mét thì đã nhìn thấy một đám người từ góc rẽ nhanh chóng đuổi theo.
Cho dù Đại Hào là người cực kỳ gan dạ nhưng khi nhìn lấy chi chít người như thế này, tim anh ta cũng đập nhanh hơn vài phần.
Anh ta đứng im không nhúc nhích, khống chế con rối chạy tiếp. Khi sắp tới giới hạn của khoảng cách, anh ta liền điều khiển con rối ngã sấp một phát.
Hành động như vậy sẽ tự nhiên hơn đột nhiên đứng khựng lại. Mà ngã như thế còn có thể che được mặt con rối.
Đại Hào cảm thấy thật đắc ý. Quả nhiên ông đây suy tính chu đáo.
Sau khi con rối ngã, tiếng la hét rõ ràng trở nên to hơn, tốc độ của bọn họ cũng đột nhiên tăng nhanh.
Đám người chạy trước nhanh chóng vây quanh con rối, trước khi kịp nhìn rõ bộ dáng của nó đã vội vàng túm lấy hai tay nó.
Đại Hào trông thấy những người bị tụt phía sau cũng như bộc phát tiềm tực, ùa lên chen chúc như ong vỡ tổ.
Có người không cẩn thận ngã xuống, nhưng không ai thèm để ý, thậm chí không ít người còn giẫm lên người anh ta.
Đại Hào không muốn nhìn thêm nữa, quay người đi đến bên một bức tường, sử dụng đạo cụ đi xuyên qua tường.
Sau khi anh ta thuận lợi xuyên qua bức tường thì vội vàng chạy ngược về hướng vừa nãy.
Chạy được một đoạn rồi anh ta mới giải trừ thuật ẩn thân.
Tống Tân ở trong cửa hàng quần áo dựa vào thính lực vô cùng tốt nghe được loáng thoáng những câu như “Tạm thời đừng giết hắn” “Cho tôi qua”. Nhưng cô vẫn không dám thả lỏng, thậm chí còn càng lo lắng. “Hắn” rốt cuộc là con rối hay Đại Hào.
Chẳng bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân tới gần.
Trong lòng cô bỗng căng thẳng, quay đầu ra hiệu hai người trốn trước. Nếu người đến là Đại Hào thì tốt, nếu là người khác thì cô có thể sử dụng sức mạnh tạo ảo thuật mình vừa có được tạm thời mê hoặc người này, rồi nhân cơ hội giết hắn để tránh hắn gọi những người khác tới.
Đợi đến khi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện bên ngoài cửa, Tống Tân mới thở phào.
Sở Sáo lập tức chạy ra trước, vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Đại Hào gật đầu, nói: “Tranh thủ thời gian chạy đã, đợi lát nữa rồi nói!”
Bốn người vội vàng chạy khỏi con đường này, trốn vào khu tập thể đối diện.
Đối diện đường dành riêng cho người đi bộ là một khu nhà tập thể cũ không có tường bao quanh, giữa hai tòa nhà còn có một hẻm nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến cuối hẻm.
Sở Sáo nhảy lên đầu tường, đón lấy một cục gạch từ tay Đại Hào, đập hết những mảnh sành trên tường rồi mới đưa tay kéo Đại Hào lên.
Sau đó Trọng Phong bế Tống Tân, hai người kia thì ở trên tường mỗi người một tay kéo cô lên.
Tống Tân quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới, thấy không quá cao, liền tự mình nhảy xuống trước.
Đại Hào cũng nối đuôi cô, còn Sở Sáo thì ở lại trên tường chờ Trọng Phong trèo lên xong mới nhảy xuống.
Trước khi Trọng Phong nhảy xuống còn nhìn lướt qua con đường đối diện.
Sau khi đáp đất, anh khẽ nói: “Tôi nhìn thấy rất nhiều người đã chạy khỏi con đường kia.”
“Có thể cầm chân họ lâu như thế là tốt lắm rồi.” Tống Tân nói: “Đi tìm xe đã, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi đây.”
Tìm xe trong thành phố không khó, bọn họ nhanh chóng tìm được một chiếc vẫn còn sử dụng được. Mặc dù xăng không nhiều, nhưng ít ra vẫn đủ để họ rời xa nơi này.
Trong xe còn một thi thể không đầu, thịt đã rữa hết. Khi bọn họ mở cửa xe thì một đống ruồi bọ bay ra mang theo mùi hôi thối kinh khủng.
Trên thi thể còn có rất nhiều giòi mập lúc nhúc, nhưng bọn họ không thể kén cá chọn canh.
Đại Hào lôi thi thể ra, cởi áo lau vội vàng ghế mấy cái rồi ngồi lên nổ máy.
Bọn họ ngồi trong chiếc xe đầy tro bụi và hôi thối rời xa nơi đây.
Đại Hào sau khi lái được một đoạn thì đột nhiên nói: “Tôi không xác định được phương hướng nữa, đi đường nào mới ra được khỏi thành phố?”
Tống Tân cũng có không chắc, cũng may họ còn có hai người máy thông minh trí nhớ siêu việt.
Sở Sáo chỉ phương hướng cho anh ta. Đại Hào quay đầu xe, đạp mạnh chân ga, lao đi bằng tốc độ nhanh nhất.
Một lát sau, anh ta lại nói: “Mấy người muốn nghe xem vừa nãy tôi đánh lạc hướng đám người kia thế nào không?”
Tống Tân nghe giọng điệu này là biết anh ta lại sắp khoác lác, thế nên cô thản nhiên đáp: “Không muốn lắm.”
Sở Sáo lại dùng ánh mắt sùng bái sáng lấp lánh nhìn anh ta: “Muốn ạ!”
Thế là bọn họ phải ngồi nghe Đại Hào chém gió bung nóc.
“Lúc ấy ông đây lợi hại vl, mấy người không biết tình huống lúc ấy nguy hiểm đến mức nào đâu. Tôi vừa mới qua ngã rẽ thì đám người phía sau đã đuổi tới. Tôi vừa ẩn thân thì 1 giây sau có người tới cửa cửa hàng! Lúc ấy hắn chỉ nhìn thấy đằng trước có một con rối đang chạy nên nghi ngờ có người trốn bên trong. Cho nên hắn còn chạy vào cửa hàng kiểm tra một vòng! Mấy người có thấy nguy hiểm vl không! Nếu không nhờ tôi khống chế con rối giả vờ ngã thu hút sự chú ý của đám người kia thì nhất định sẽ có người phát hiện ra tôi rồi…”
Tống Tân không biết anh ta chém thêm mấy phần nhưng tình hình khi ấy nguy hiểm thì là thật.
Cho nên lần này cô cũng ngoan ngoãn phối hợp khen anh ta vài câu, Trọng Phong cũng phụ họa theo cô. Sở Sáo thì cuồng nhiệt như fan cuồng. Đại Hào cực kỳ đắc ý, nếu đằng sau anh ta có cái đuôi thì chắc chắn đã vểnh lên tận trời rồi.
Tóm lại trải qua nguy hiểm lần này đã khiến 4 người 10 ngày chưa từng gặp con người như bọn họ nhận ra rằng trò chơi này đối với họ không khó, mà là càng về sau càng khó.