Sáng sớm ngày thứ tám, trời không sáng nữa, chúng nó cũng đã tới rồi.
“Trò chơi thứ bảy sắp bắt đầu, mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng nhoa~ “
“Trải qua một thời gian chạy đua, trước mắt Top 100 người chơi đã có sự thay đổi rất lớn. Mà sau khi trò chơi lần này bắt đầu, tất cả người chơi cũng sẽ nhận được bảng biểu Top 100 người chơi giống khán giả!”
“Nhưng khi ở trong trò chơi bảng xếp hạng người chơi nhìn thấy sẽ không cập nhật theo giờ như của khán giả. Chờ đến khi trò chơi chấm dứt mới nhìn thấy. Cho nên trong quá trình chơi mọi người không cần quá để ý đến bảng xếp hạng, nhất định phải cố gắng thể hiện để khán giả bầu những lá phiếu quý giá cho mình nha~”
“Đặc biệt nhắc nhở: Những người chơi sở hữu thẻ xin nghỉ chỉ có thể sử dụng trong 8 lượt chơi đầu. Trước mắt đã là lượt thứ 7 rồi, tuyệt đối đừng quên sử dụng!”
“Tiếp sau đây là giai đoạn trừng phạt.”
Lại là vài phút yên lặng, Tống Tân đi đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, hít một hơi thật sâu.
Khi đến khu chờ trắng xóa, Tống Tân ấn mở vòng tay, thấy trên màn hình quả thực xuất hiện một bảng xếp hạng.
Đại Hào vẫn chễm chệ ở vị trí đầu tiên, số phiếu…. 90 nghìn.
Hạng hai thấp hơn Đại Hào 10 nghìn phiếu, hơn 70 nghìn.
Tống Tân vẫn đang ở hạng 6. Sau ngày cô phát hiện thứ tự tăng như tên lửa, nó không tăng lên nữa.
Số phiếu của cô là hơn 40 nghìn, chỉ kém hạng 5 hơn 1 nghìn phiếu. Xem ra cô còn cơ hội thăng hạng nữa.
“Quy tắc của trò chơi lần thứ 7 là: Tìm ra gián điệp trong số người chơi, thời hạn năm ngày.
Trong trò chơi sẽ có hệ thống điểm. Hành vi của người chơi có thể trừ hoặc cộng điểm cho mình. Trừ điểm không chỉ giới hạn trong việc đánh giết người chơi khác, điểm cao nhất là 10.
Khi điểm xuống âm thì người chơi có một phút để lấy điểm từ người chơi khác. Quá một phút mà điểm vẫn âm thì knock out.
Chú ý: Người chơi có thể tùy ý tấn công bất cứ cai, kể cả đồng đội. Nhưng tốt nhất đừng tùy tiện chỉ ai là gián điệp nhé.”
“Tiếp sau đây là thời gian phân phối điểm thuộc tính.”
Tống Tân dùng điểm thuộc tính để đổi đồ ăn rồi, lần này không có điểm thuộc tính dùng nữa.
Trong lúc chờ, cô nhìn số người xem trực tiếp của mình. Chuỗi số càng ngày càng dài, chẳng mấy chốc đã đạt tới 10 triệu.
Cô nhớ lại lúc mới bắt đầu, lác đác vài người bỏ phiếu cho cô. So với lúc này quả thực khác nhau một trời một vực.
Cô đóng màn hình, cân nhắc lại quy tắc trò chơi lần này.
Mặc dù quy tắc nói có thể tùy ý tấn công bất cứ ai kể cả đồng đội, nhưng đồng thời lại có một quy tắc là giết người chơi khác sẽ bị trừ điểm.
Mà bị trừ điểm rất có thể sẽ chết, bởi vì không phải ai cũng chịu cho người khác điểm của mình.
Cho nên tựu chung là trong trò chơi lần này không thể tùy tiện giết người, trừ phi nắm trong tay đủ tích phân.
Vậy đối với Đại Hào mà nói, trò chơi lần này không thú vị lắm rồi.
Dù anh ta lợi hại đến mức nào cũng không thể giải quyết hết tất cả người chơi trong vòng một phút, mà chính anh ta sẽ vì điểm xuống âm mà chết.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Tống Tân thấy hoa mắt, cảnh tượng trước mặt lập tức biến đổi.
Nơi này là hành lang trong một khách sạn.
Cô đứng ngay trước cửa một căn phòng, mà trên cửa phòng treo bảng 204 và bốn chữ nhỏ “Khách sạn Như Ý”.
Tống Tân quay đầu nhìn hai bên, thấy Trọng Phong cách cô khá xa, Đại Hào và 002 ở trong cùng hành lang.
Trọng Phong lập tức đi tới phía cô, Tống Tân đang định cất bước lên thì lại cảm thấy trên cổ tay phải mình dường như có thứ gì đó.
Cô lập tức ngừng lại, cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên cổ tay phải có thêm một chiếc đồng hồ.
Ngoại hình của nó cũng giống đồng hồ, có điều trên màn hình không chỉ thời gian mà là điểm số. Hiện đang hiển thị hai số 0 rất lớn.
Nói cách khác, khi người chơi vừa vào trò chơi thì điểm là 0.
Nhưng ngoại trừ giết người sẽ trừ điểm, bọn họ cũng không biết chuyện gì sẽ khiến họ bị trừ hoặc cộng điểm.
Lỡ như có ai không may làm sai cái gì, đột nhiên bị trừ điểm thì chẳng phải chỉ có thể chờ chết sao?
Lúc này, các người chơi trên hành lang đang xì xào bàn tán, Tống Tân buông tay, ngẩng đầu nhìn Trọng Phong bên cạnh, sau đó nhìn Đại Hào cùng 002 đi về phía mình.
Cũng giống lượt chơi trước, bọn họ đi đến đâu người chơi trên hành lang đều né tránh, sợ phát sinh bất cứ tiếp xúc nào với anh ta.
Là người chơi số 1, khuôn mặt của Đại Hào đã bị tất cả mọi người ghi nhớ. Các người chơi có lẽ sẽ quên đồng đội ván trước trông như thế nào, nhưng tuyệt đối đối sẽ không quên mặt Đại Hào.
Ánh mắt bọn họ nhìn anh ta tràn ngập đề phòng và kiêng kị, giống như đang nhìn một con quái vật hung hãn.
Mà con quái vật này hùng hổ đi tới đứng trước mặt Tống Tân, nhìn chằm chằm cô: “Này, cô không thèm bước lên lấy một bước, còn chờ ông đây tới. Cô thèm đòn à?”
Những người khác kiêng kị Đại Hào đồng thời cũng tặng cho Tống Tân ánh mắt thương hại.
Tống Tân còn chưa kịp nói, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Mọi người đồng loạt nhìn về bên đó, một người phụ nữ trung niên mập mạp đi từ đầu cầu thang tới.
Bà ta cầm một chùm chìa khóa lớn, đi lên tầng sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người trên hành lang, nói: “Bây giờ bắt đầu chia phòng.”
Bà ta chỉ người chơi đầu tiên, nói: “Vị khách này ở căn phòng này đi.”
Nói xong, bà ta xoay người mở cửa gian phòng đầu tiên, sau đó tháo một chiếc chìa khóa ra, nhìn chằm chằm người chơi này như đang đợi anh ta cầm lấy chìa khóa.
Người chơi kia hơi do dự rồi mới đi tới nhận lấy chiếc chìa khóa.
Sau đó là phòng thứ hai, thứ ba…
Nhân lúc này, Tống Tân đếm số người chơi, cũng quan sát họ.
Cộng cả cô và Đại Hào thì tổng cộng có 10 người chơi, có tổ đội hai người, cũng có người chơi đơn độc. Phần lớn là nam, ngoại trừ Tống Tân chỉ có hai cô gái.
Một người trong đó ăn mặc khá mộc mạc đáng yêu, có một đồng đội nam đẹp trai. Nói là đồng đội, thật ra nhìn có vẻ giống người yêu hơn.
Cô gái vẫn luôn ôm lấy tay anh ta, nhìn có vẻ hơi căng thẳng, mà người đàn ông thì đưa tay vỗ vỗ tay cô ta, cũng khẽ mỉm cười, coi như an ủi.
Nhưng sự căng thẳng của cô ta lại khiến Tống Tân cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì đây đã là lần chơi thứ 7 rồi, ngoại trừ 3, 4 ván đầu thường xuyên có người chơi sợ hãi, thì về sau cô gần như không gặp ai như vậy nữa.
Nhưng cũng có thể là cô ta cố ý giả vờ yếu ớt, bên cạnh đang có một anh bạn trai mà.
Cô gái còn lại tướng mạo nghiêng về vẻ trưởng thành. Rất đẹp, là kiểu người đẹp có thể thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy cô ấy mặc quần áo rộng thùng thình nhưng chỉ đứng yên cũng có thể khiến người ta cảm thấy như đã bị cô ta hớp hồn.
Ngoại trừ hai người đàn ông là một đội. Những người khác thì đều đơn độc.
Nhưng nhìn bề ngoài là đơn độc, ai biết sự thật thế nào, có lẽ có người sẽ tạm thời giả vờ không quen đồng đội.
“Không đủ phòng đơn, còn phòng đôi và phòng giường lớn, mấy người tự chia đi.”
Người phụ nữ trung niên mập mạp mở một phòng, vẻ mặt khó chịu, xoay người nhìn các người chơi còn lại.
Cô gái kia nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ôm chặt tay anh ta hơn, cúi đầu ngại ngùng nói: “Hai chúng tôi ở phòng giường lớn.”
Người đàn ông nhướng mày, khóe môi cong lên, giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ mập mờ nhìn cô gái bên cạnh: “Được, phòng giường lớn.”
Vì thế hai người này cùng vào một phòng giường lớn, cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Hai người chơi nam tổ đội muốn phòng đôi hai giường, chỉ còn Tống Tân và Đại Hào vẫn chưa chọn.
Người phụ nữ mập mạp mở hai căn phòng cuối cùng ra, nói với bọn họ: “Một phòng giường lớn, một phòng hai giường, tự chọn đi, chìa khóa đây.”
Nói xong cô ta liền ném hai chiếc chìa khóa tới. Tống Tân vội đưa tay đón, nhưng Đại Hào nhanh hơn cô.
Anh ta tung tung hai chiếc chìa khóa trong tay, lườm Tống Tân: “Chi bằng để hai người bọn họ ngủ một phòng? Chúng tôi…”
Trọng Phong chắn trước mặt Tống Tân, ngắt lời anh ta: “Nói như vậy với phụ nữ là không tôn trọng, hơn nữa, chúng tôi sẽ không tách ra.”
Đại Hào hứ một tiếng, nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà nghiêm túc như vậy làm gì?”
Dứt lời anh ta cúi đầu nhìn hai chiếc chìa khóa, lại đi đến trước một gian phòng nhìn một lượt, sau đó vứt một chiếc chìa khóa cho Tống Tân: “Cho cô phòng đôi. 002, về phòng.”
Còn chưa dứt lời anh ta đã vào phòng.
002 đi theo, đứng ở cửa cười với Tống Tân và Trọng Phong rồi mới vào.
Tống Tân và Trọng Phong vào gian phòng đối diện, nhưng khi nhìn vào trong cô mới hiểu tại sao Đại Hào lại nhường cô phòng đôi.
Đó là bởi vì anh ta vốn không nhường! Làm gì có phòng đôi nào, đây rõ ràng là phòng một giường lớn!
“Tôi ngủ dưới đất như trước đây là được.” Trọng Phong đứng sau lưng Tống Tân nói.
Tống Tân bất lực gật đầu: “Đợi lát nữa em đi hỏi xem có thêm chăn không, chồng mấy lớp lên.”
Trọng Phong lắc đầu, cười nói: “Không sao, tôi không có cảm giác. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm hiểu rõ trò chơi lần này, đừng quan tâm chuyện nhỏ nhặt.”
Lúc này có người gõ cửa phòng Tống Tân không cần nhìn cũng biết là Đại Hào.
Cô mở cửa, quả nhiên trông thấy Đại Hào và 002 đứng ở ngoài cửa.
Anh ta dùng vẻ mặt chọc ghẹo cười Tống Tân: “Sao, phòng một giường lớn thích hợp hơn đúng không?”
Tống Tân kìm chế không đấm anh ta, biểu cảm không chút thay đổi: “Đi thôi.”
Đại Hào nhíu mày: “Đi đâu?”
Tống Tân hít một hơi, siết quả đấm nói: “Anh tới không phải để gọi tôi cùng đi điều tra nơi này sao?”
“Hí, cô cũng thông minh đấy.” Đại Hào cười hai tiếng, nghiêng người nhường đường, hạ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta nói nhỏ thôi, đừng để người khác biết.”
Dù sao trong trò chơi lần này có gián điệp, cẩn thận một chút cũng tốt.
Tống Tân gọi Trọng Phong, khẽ đóng cửa phòng, bốn người cùng rón rén xuống tầng.
Khách sạn này hơi cũ, tường có chút tróc sơn, cửa phòng cũng vẫn khóa kiểu cũ, cầu thang vẫn là loại trát xi măng, mặt đất và lan can đều rất bẩn. Bẩn đến mức khiến Tống Tân nghĩ hơi này từ lúc xây đến giờ chưa bao giờ quét dọn.
Từ tầng hai xuống, bên tay phải là một dãy phòng giống tầng trên, bên trái là đại sảnh thông ra ngoài. Người phụ nữ mập mạp kia ngồi sau quầy gần cửa. Trên quầy đặt một chiếc TV, đang phát phim truyền hình không biết tên.
Bà ta không ngừng cắn hạt dưa, tay và răng phối hợp vô cùng hoàn hảo, tốc độ ngang ngửa sóc.
Thấy có người xuống tầng, bà ta cũng không để ý, chỉ quay đầu liếc qua một cái, hiển nhiên là bốn người bọn họ kém hấp dẫn hơn phim truyền hình nhiều.
Đối diện quầy là một sảnh chờ không lớn, ở giữa đặt một chiếc sofa đã đổi màu, trên bàn trà đặt mấy quả chuối vỏ đã đen. Ngoài ra còn có ba bộ bàn ghế đặt xung quanh. Xem ra một ngày ba bữa của bọn họ phải ăn ở đây rồi.
Bởi vì nhìn một lượt có thể thấy hết đại sảnh nên bọn họ không nhìn kỹ mà đi thẳng về hành lang bên phải.
Người phụ nữ mập mạp cắn hạt dưa lại ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi lại quay đầu xem TV, không có ý ngăn cản bọn họ.