Cuối cùng đêm nay cũng trải qua bình an, nhưng chờ đợi bọn họ còn hai đêm nữa.
Súng săn linh hồn của Đại Hào một lần sử dụng có năm viên đạn. Anh ta không nói cho Tống Tân tổng cộng có thể sử dụng mấy lần, nhưng nhìn có vẻ sống qua hai đêm nữa cũng không khó.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện phiền phức nhất ở đây chính là đồ ăn.
Sáng ngày thứ hai Tống Tân đói bụng đến mức khó chịu, nhưng cô có thể uống nhiều nước cho qua. Nhưng Đại Hào thì không được, sáng sớm đã ôm bụng kêu đói, không ngừng nói muốn giết Tống Tân để về nhà.
Mặc dù anh ta la lối như vậy, nhưng vẫn không có ý ra tay thật. Cho nên ban đầu Tống Tân còn hơi lo lắng, nhưng nghe quen rồi thì không còn cảm giác gì nữa.
Tống Tân dần dần cảm thấy người này thật ra không nguy hiểm như lúc mới gặp, có đôi khi còn rất thú vị.
Ngày thứ ba khi bọn họ trở nên thân quen hơn, Tống Tân bóng gió hỏi thăm thông tin của anh ta.
Thì ra tính cách Đại Hào có chút phản xã hội, rất thích giết chóc và bạo lực. Nhưng anh ta vẫn luôn khống chế, chưa từng làm hại người vô tội, ngược lại còn nhiều xông xáo làm việc tốt.
Có điều mục đích thực của những lần làm việc tốt ấy là để danh chính ngôn thuận đánh người thôi, không phải vì chính nghĩa nào hết.
Sau đó bệnh tình ngày càng nặng, anh ta nhìn ai cũng ngứa mắt, thậm chí còn mang theo một con dao trong túi. Trong một lần ngồi xe bus, anh ta bị người khác giẫm trúng, tên kia còn không xin lỗi, vì thế trong lúc kích động anh ta đã rút dao.
Cũng may nhát dao chỉ đâm qua da, không đâm sâu. Anh ta đã kìm chế không xiên chết người kia.
Mặc dù cuối cùng anh ta vẫn bị tạm giam thời gian ngắn.
Trong lúc tạm giam anh ta từng nghĩ đến chuyện sau khi được thả sẽ đi trị liệu, nhưng chưa kịp ra tù thì thảm họa đã ập đến rồi.
Nhưng “Thảm họa” này trong mắt anh ta lại không hề đáng sợ.
Anh ta danh chính ngôn thuận giết người chơi, cướp tất cả đạo cụ của bọn họ. Những ai xin tha chỉ cần nộp đạo cụ và dị năng thì anh ta sẽ tha cho họ một đường sống. Anh ta cũng thuận lợi sống đến bây giờ.
Anh ta không hẳn hoàn toàn dựa vào bạo lực. Trong trò chơi có quy tắc, cần động não, cho nên anh ta sẽ cố gắng kìm chế, đợi đồng đội đạt đủ điều kiện hoàn thành trò chơi mới ra tay.
Trong tình huống như vậy, anh ta sẽ tha cho người chơi có trợ giúp hoàn thành trò chơi, trừ phi anh ta cực kỳ ngứa mắt người kia.
Tóm lại anh ta trước kia thực sự không phải xã hội đen, chỉ có từng ngồi tù là thật.
Đại Hào nói, anh ta vốn cho rằng người có khuynh hướng bạo lực như anh ta là số ít. Nhưng sau khi thảm họa đến, anh ta mới biết thì ra đa phần con người đều như nhau.
Dưới sự kìm hãm của đạo đức và luật pháp, con người mang theo lớp mặt nạ hiền lành giả dối sống dưới ánh mặt trời. Khi ánh mặt trời biến mất, pháp luật và đạo đức đã không còn khả năng khống chế họ, mặt tà ác của họ sẽ dần dần bộc lộ ra.
Đại Hào và Tống Tân không giống nhau. Tống Tân sợ trong thành phố lớn không an toàn, cho nên đến ở tại nơi ít người. Mà Đại Hào thì vẫn luôn ở trong thành phố đông dân cư.
Ở trong khoảng thời gian này, tình hình trong thành phố có thay đổi cực lớn so với lúc Tống Tân rời đi.
Mặt tối đáng sợ nhất của con người hoàn toàn bộc lộ ra. Bọn họ ngang nhiên làm những chuyện độc ác nhất, vào nhà cướp bóc cưỡng gian thậm chí giết cả nhà người khác là chuyện ngày nào cũng có.
Đáng sợ nhất là những kẻ tâm lý bi3n thái trước khi giết người còn ngược đãi họ để tìm kiếm kh0ái cảm.
Đại Hào nói đến đây, có chút kiêu ngạo: “Những kẻ kia đáng sợ hơn tôi nhiều, ít nhất tôi sẽ cho kẻ địch một cái chết nhanh gọn.”
Tống Tân từ chối cho ý kiến, dù sao đối với cô mà nói đáng sợ nhất chính là tên hạng nhất này.
Ngày thứ ba trước khi trời tối, Đại Hào hỏi địa chỉ hiện giờ của Tống Tân, nói là muốn tới trông chừng bọn họ, nhưng cuối cùng lại bởi vì quá xa nên thôi.
Đêm cuối cùng chấm dứt, khi sắc trời hửng sáng, thông báo trò chơi hoàn thành vang lên.
Trước khi rời khỏi trò chơi Đại Hào không quên uy hiếp: “Nếu cô dám từ chối tổ đội ở vòng tiếp theo, tôi có một vạn cách gi3t chết hai người!”
Tống Tân đương nhiên không dám từ chối, bởi vì từ chối cũng vô dụng, dù sao chúng nó chắc chắn sẽ nghe theo yêu cầu của Đại Hào đưa bọn họ vào chung một trò.
Dù thế nào thì trò chơi lần này cô cũng đã vượt qua an toàn.
Dựa theo thời gian trong hiện thực, khi Tống Tân trở về là sáng ngày thứ tư. Cô lập tức mở vòng tay ra xem xếp hạng, hiện giờ cô đang đứng thứ 11.
Có lẽ còn cơ hội thăng hạng, nhưng… Muốn vượt qua Đại Hào thật bất khả thi.
Thật ra còn có một vấn đề rất lớn là cho dù cô giết hạng nhất cũng chưa chắc có thể thay thế anh ta trở thành hạng nhất.
Đại Hào có đặc điểm riêng để được người xem yêu thích, chứ không hoàn toàn vì giết người bừa bãi. Mà Tống Tân thì không có khả năng này, hiện giờ cô lên được hạng 11 chủ yếu là dựa vào Trọng Phong…. Hoặc có lẽ cũng vì ở cùng hạng nhất 3 ngày mà không chết.
Tình hình trước mắt khiến Tống Tân phải cân nhắc từ bỏ quyền “Xin nghỉ”.
Chiếc thẻ kia có thể giúp cô bỏ qua một ván chơi, trước kia cô vốn định sử dụng ở ván chơi thứ 8.
Nhưng hiện giờ cô phải làm mọi cách để giữ được Trọng Phong, đồng nghĩa với việc cô rất cần sự yêu thích để thăng hạng. Mà sự yêu thích này đương nhiên chỉ kiếm được trong trò chơi.
Nhảy qua một ván quả thực có thể giảm thiểu rất nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là từ bỏ sự yêu thích tích lũy được trong trò chơi. Đối với cô mà nói đó là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên tấm thẻ này giờ đã vô dụng rồi.
Kế hoạch giết Đại Hào cũng phải hoàn thành trong hai ván chơi kế tiếp, như vậy cô mới còn hai ván chơi nữa để đảm bảo mình leo lên được hạng nhất.
Nếu chờ đến ván chơi cuối cùng cô mới giết được Đại Hào, thì rất có thể cô chưa kịp thăng hạng đã bị người chơi đứng thứ hai chen lên trước. Đến lúc ấy không chỉ thất bại mà còn để kẻ khác được hưởng lợi.
Nhưng muốn giết Đại Hào thật sự rất khó khăn.
Tống Tân thở dài, tạm thời không nghĩ nữa. Cô mở phần thưởng của trò chơi dành cho top 20 người đứng đầu.
Một hộp giấy nhỏ đen kịt, bên trong là 5 thẻ đạo cụ và một cục đá màu đỏ.
Tống Tân cầm viên đá lên, một đoạn hướng dẫn sử dụng liền hiện ra.
“Phần thưởng có tác dụng trong thời gian ngắn: Nhờ sự yêu thích của khán giả dành cho 001, cùng với tình nghĩa thắm thiết giữa chủ nhân và người máy trí năng, rất nhiều người xem tập thể gửi yêu cầu, hi vọng chúng tôi cho 001 phần thưởng đặc biệt. Trải qua quá trình bàn bạc, chúng tôi quyết định tặng anh ấy thứ này.
Chỉ cần nuốt nó vào, 001 sẽ có tình cảm giống con người trong 24 tiếng.”
Tống Tân sửng sốt một lúc mới hoàn hồn.
Cô nắm tảng đá nhỏ này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nên vui sao? Vui vì anh cuối cùng cũng có cơ hội nếm được mùi vị của đồ ăn? Vui vì anh có hỉ nộ ái ố của chính mình? Nhưng cô không vui nổi, thậm chí trong lòng còn có chút khó chịu.
Cho anh tình cảm trong 24 giờ làm gì? Để bọn họ có ký ức đẹp trước khi chia lìa sao?
Nếu như có thể lựa chọn, cô thà rằng Trọng Phong vĩnh viễn không có tình cảm, chỉ cần anh có thể ở lại.
“Em không vui sao?” Trọng Phong đứng bên cạnh cô, dùng đôi mắt trong suốt kia nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi có thể nếm được món cá em làm rồi.”
Tống Tân buông tay, nở nụ cười gượng gạo: “Em làm cho anh, làm rất nhiều đồ ăn ngon. Bây giờ tạm thời ăn một chút rồi nghỉ ngơi, em phải làm một bảng kế hoạch.”
Chỉ có 24 tiếng, nhất định không thể lãng phí.
Cô úp hai gói mì, vừa cùng Trọng Phong ngồi ăn vừa nghĩ kế hoạch trong đầu.
Đầu tiên là phải sử dụng lúc trời sáng sau khi ngủ dậy, như vậy bọn họ có thể ra ngoài đi dạo. Trước đó cô còn phải đi tìm gia vị, mới làm ra được những món ăn ngon nhất.
Cô còn muốn đi tìm nước hoa, cho anh biết thế giới này có rất nhiều mùi thơm.
Cô không chắc mình có thể giữ được anh hay không, cho nên… Đây có lẽ thật sự sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp duy nhất. Cô nhất định phải làm được tốt nhất, không thể để 24 tiếng này có một giây phút lãng phí nào.
Về phần Đại Hào, tạm thời xếp sau.
Năm thẻ đạo cụ kia Tống Tân đều không nhìn kỹ, vội lôi giấy bút ra bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch những chuyện cần làm.
Kế hoạch dần hình thành, nội dung nhiều đến nỗi dù có 72 tiếng cũng làm không hết. Cô phải bỏ đi rất nhiều, sau đó lái xe ra ngoài tiến hành chuẩn bị.