Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, sau giữa trưa ánh mặt trời vẫn ấm áp như cũ chiếu vào trên người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Nam Ức Tịnh khoan thai vừa lòng nằm ở trên giường êm, con ngươi đen nhánh thâm thúy híp nửa, làm như nghỉ ngơi, lại giống như đang trầm tư. Bỗng nhiên nghe được một trận bước chân vô cùng nhẹ nhàng, Nam Ức Tịch chậm rãi ngồi thẳng người, khóe môi khơi lên nụ cười xinh đẹp đùa giỡn.
"Cung chủ sao người không ngủ một lát nữa?" Tiểu Tuyết thấy Nam Ức Tịnh đứng dậy, không khỏi ân cần hỏi han, mấy ngày nay Cung chủ luôn ngủ rất trễ, thật vất vả giờ ngọ mới nghỉ ngơi được một chút, tại sao lại thức dậy nhanh như vậy?
Nam Ức Tịnh lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn phương hướng đình viện, vén lên nụ cười khẽ, từ từ nói, "Có người tới."
Vừa dứt lời, Doãn Lưu Quang một thân áo lam đã xuất hiện ở trong đình viện, hắn liếc nhìn liền thấy Nam Ức Tịnh ngồi trên giường êm, vô luận lúc nào, nàng một thân hồng y luôn khiến người ta chú ý, nhưng đối với hắn mà nói, nhìn thấy nàng, có lẽ không phải là bởi vì một bộ hồng y bắt mắt, cũng không phải là bởi vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này, chỉ là vì đôi mắt kia trong trẻo giảo hoạt lại ngây thơ.
Doãn Lưu Quang thấy vẻ mặt Nam Ức Tịnh lười biếng, dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh ngủ, không khỏi có chút áy náy nói, "Quấy rầy Cung chủ rồi."
"Không ngại. Doãn Thiếu chủ đặc biệt tới tìm ta, có chuyện gì?" Nam Ức Tịnh có chút hăng hái nhìn Doãn Lưu Quang, nàng ở tại Doãn phủ đã hơn mười ngày rồi, Doãn Lưu Quang trừ mỗi ngày phái người mời nàng qua ăn cơm cùng, cũng chưa từng chủ động tới đi tìm nàng, hôm nay chủ động tới tìm nàng, là vì cái gì?
Doãn Lưu Quang nhìn Nam Ức Tịnh một cái, hơi ngẩn ra. Đặc biệt tìm đến nàng sao? Hắn có một số việc muốn rời khỏi Kinh Thành hai ngày, liền muốn tới nói cho Nam Ức Tịnh một tiếng, mà ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, hắn luôn luôn hành tung bất định, ra cửa ngay cả Doãn Lưu Nguyệt chưa chắc thông báo cho biết, vì sao đơn độc muốn tới nói cho nàng biết?
Rất nhanh bình định tâm tư, không biết ý định như thế nào, hay là thay hành động của mình kiếm cớ, Doãn Lưu Quang nhẹ nhàng nói, "Ta có việc muốn rời khỏi kinh thành hai ngày, lúc ta không có mặt, hi vọng Cung chủ bỏ quá cho Lưu Nguyệt."
"Oh? Thì ra là tới đây cảnh cáo ta." Nam Ức Tịnh nghe được Doãn Lưu Quang nói, lông mày khẽ nhướng, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp không để ý, từ từ nói, "Ta nói rồi, chỉ cần nàng không chọc ta, ta sẽ không động nàng. Nhưng nếu nàng tới trêu chọc ta, muốn ta nhẫn nhịn, không thể nào!"
Doãn Lưu Quang nghe được Nam Ức Tịnh nói, vẻ mặt khẽ ảm đạm. Trong lòng nàng quả nhiên không có nửa phần để ý hắn, hắn làm sao có thể yêu cầu nàng vì hắn bỏ quá cho Lưu Nguyệt?
"Ta đã chiếu cố qua Lưu Nguyệt rồi. Nếu là quả thật có chuyện gì, kính xin cung chủ nể tình ta, xuống tay lưu tình." Doãn Lưu Quang khẽ nhíu nhíu mày, giọng điệu vẫn ôn nhã như cũ, hắn ngước mắt nhìn Nam Ức Tịnh một cái, hình như sợ nàng lại một lần nữa nói cự tuyệt, hắn nói tiếp, "Tốt lắm. Lưu Quang sẽ không quấy rầy Cung chủ, cáo từ."
*Ôn nhã: Ôn nhu nhã nhặn*
Nam Ức Tịnh lười biếng tựa vào trên giường êm, không lên tiếng ngăn cản. Con ngươi màu đen chăm chú nhìn bóng lưng cao lớn của Doãn Lưu Quang, thoáng qua một tia sáng.
"Lại nói Doãn Lưu Quang đối sử với ta cũng xem là tốt, thấy chết mà không cứu giống như không tốt lắm?" Trầm mặc chốc lát, trên mặt Nam Ức Tịnh xuất hiện thần thái xinh đẹp tùy ý, nàng từ trên giường êm nhẹ nhàng đi xuống, váy áo màu đỏ kéo ở phía sau, càng lộ ra bên ngoài yêu mị.
Tiểu Tuyết có chút không hiểu nhìn Nam Ức Tịnh, cau mày hỏi, "Thấy chết mà không cứu? Doãn Thiếu chủ chẳng lẽ có chuyện?"
"Trên người hắn có vị Hương Hồn." Trên mặt Nam Ức Tịnh vẫn như cũ treo nụ cười, chỉ là tròng mắt màu đen lại như hắc diệu thạch, thoáng qua tinh quang và thâm thúy.
Hương Hồn là một loại độc môn bí dược, người bình thường không cách nào ngửi thấy được thứ mùi này, nhưng có một loại trùng tử lại cực kỳ nhạy cảm với thứ mùi này, men theo thứ mùi này, cho dù cách rất xa, cũng có thể tìm được tung tích người trúng Hương Hồn. Vì vậy, Hương Hồn dùng để theo dõi tìm người là tốt nhất, nhưng nguyên liệu Hương Hồn cực kỳ đắt giá, bình thường người trong võ lâm dùng không nổi Hương Hồn.
Cả võ lâm, người dùng Hương Hồn đi theo dõi, chỉ có Ma Cung và Ám các. Mà Ma Cung là dùng để dò thăm tin tức, Ám các dùng để dấu hiệu muốn ám sát mục tiêu.
"Là Ám các? !" Tiểu Tuyết nghe Nam Ức Tịnh nói tới Hương Hồn, trong đầu vừa suy xét, cũng hiểu rõ ra, trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc, Các chủ Ám các không phải đồng ý Cung chủ không xuống tay với Doãn Dưu Quang sao? Vì sao trên người Doãn Lưu Quang có Hương Hồn?
Nam Ức Tịnh đứng đón lấy ánh mặt trời, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống trên người nàng, giống như dát lên cho nàng một tầng màu áo khoác vàng, khiến cho người nàng càng phát ra cao quý và thâm sâu không lường được, lông mi của nàng hơi rung động, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, từ từ nói, "Mặc kệ Các chủ Ám các rốt cuộc có ý định gì, có thuận nước đẩy thuyền, tội chi không làm?"
Ám các cũng không phải là thật sự muốn tánh mạng Doãn Lưu Quang.
Thứ nhất, lấy dấu hiệu Hương Hồn ám sát mục tiêu, thường là bởi vì thủ vệ bên cạnh mục tiêu rất nghiêm ngặt, ám sát không tiện. Nhưng Các chủ Ám các đích thân đến đế đô Nam Hải, hắn muốn giết người, thủ vệ có nghiêm ngặt đi nữa cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, cần gì phải dùng dấu hiệu Hương Hồn?
Thứ hai, Các chủ Ám các biết rõ nàng đang ở bên cạnh Doãn Lưu Quang, còn dùng Hương Hồn, chẳng lẽ không sợ bứt dây động rừng? Lấy mưu lược của Các chủ Ám các tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, như vậy giải thích duy nhất chính là, hắn là cố ý muốn đánh động đến nàng một chút.
Thứ ba, chính miệng Các chủ Ám các đã đồng ý với nàng không động đến Doãn Lưu Quang. Kể từ kinh nghiệm những biến cố kia, nàng đã không tin người khác, nhưng chẳng biết tại sao, đối với Các chủ Ám các, nàng lại có một loại tin cậy không rõ. Có lẽ là bởi vì cảm động bốn năm hắn kiên trì bền bỉ tìm kiếm tung tích của nàng chăng?
Mặc kệ rắp tâm Các chủ Ám các rốt cuộc là cái gì, chỉ cần hắn không thật sự muốn tánh mạng Doãn Lưu Quang, như vậy nàng xem một chút, thuận tay thuận nước đẩy thuyền, coi như Doãn Lưu Quang thiếu nàng cái mạng, lại cớ sao mà không làm đây?
"Đi thôi. Chúng ta theo sau xem một chút." Nam Ức Tịnh hiện lên nụ cười cao thâm, đôi mắt màu đen giống như đầm nước mênh mông, không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ có thể loáng thoáng từ trên mặt của nàng nhìn ra mấy phần đùa giỡn mấy phần hăng hái.