Cuồng Hậu Ngoan Ngoãn Để Trẫm Sủng

Chương 1: Huyết gả



Nam Hải quốc có hai vị công chúa Nam Tú Cầm cùng Nam Ức Tịch, đồng thời gả cho tân khoa Trạng nguyên Lam Cẩn Du.

Hoàng đế Nam Hải quốc hạ lệnh đại xá thiên hạ, khắp chốn vui mừng.

Không khí vui mừng cùng sắc đỏ thẫm tràn ngập cả hoàng cung Nam Hải, đế chu tường xanh trắng dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ phá lệ khí phái, ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng mặt trời rực rỡ.

Tẩm cung công chúa Tú Cầm phi thường náo nhiệt, trên bàn của nàng chất đầy lễ vật từ các cung đưa đến, tất cả mọi thứ đều có giá trị xa xỉ. Một phòng đầy nha hoàn cùng nhũ mẫu vây quanh nàng, đi đi lại lại, giúp nàng chải kiểu tóc, đều có vài nha hoàn đứng bên hầu hạ.

Trái lại, tẩm cung công chúa Ức Tịnh, tuy được bao phủ bởi gấm vóc màu đỏ, hai ngọn đèn lồng sắc đỏ thẫm được treo trên xà nhà chạm khắc, thoạt nhìn rất vui mừng, nhưng là thiền viện yên tĩnh vắng lặng lại được đặt cạnh nơi náo nhiệt kia, có vẻ không hợp nhau.

Cả tòa thiên viện chỉ có hai người Nam Ức Tịnh và nha hoàn của nàng Thanh Nhi. Nam Ức Tịnh mặc giá y đỏ thẫm, lẳng lặng ngồi trong phòng.

Dung mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, lông mi thật dài giống như là một màn sương lạnh nhạt trên núi Viễn Sơn ngưng kết mà thành, đôi mắt sáng ngời vô ngần tựa như tinh quang trời đất hội tụ, đôi môi nhỏ nhắn ướt át giống như cánh hoa đào trong mưa, cả người nàng như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp bậc nhất, đem toàn bộ ánh sáng lung linh trong gian phòng làm nền cho nàng.

“Công chúa, người mặc giá y bộ dáng thật là đẹp! Tối nay khẳng định sẽ làm cho Lam công tử điên đảo thần hồn!” Nha hoàn Thanh Nhi bên người Nam Ức Tịnh si mê nhìn nàng, nhịn không được ca ngợi.

Nam Ức Tịnh khóe môi lộ ra một chút cười yếu ớt, giống như nắng mai chiếu rọi sương mù, khó có thể miêu tả thanh linh tuyệt vời, hai gò má nàng hơi lộ ra một chút hồng, một bộ dạng nữ nhi thẹn thùng đợi gả, nàng ngượng ngùng nói: “Thanh nhi, đừng nói lung tung!”

Thanh nhi hướng về phía Nam Ức Tịch thè lưỡi, nghịch ngợm nói: “Nô tỳ không có nói lung tung, công chúa là nữ tử đẹp nhất thiên hạ.”

Chỉ là công chúa vừa xinh đẹp, tính tình dịu dàng như vậy, vì sao ông trời lại không cho nàng vận mệnh tốt? Rõ ràng là con của hoàng hậu, lại không chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng, khó khăn lắm mới được tân khoa Trạng Nguyên ưu ái, lại bị công chúa Tú Cầm cắt ngang, từ chính thê biến thành tiểu thiếp.

Nam Ức Tịch không để ý tới cảm xúc của Thanh nhi, chỉ dịu dàng cười. Hôm nay nàng có thể như ý nguyện gả cho Lan Cẩn Du, mặc dù là thiếp nhưng chỉ cần Lam Cẩn Du một lòng yêu nàng, nàng cũng sẽ không so đo danh phận.

“Liễu quý phi giá lâm, công chúa Tú Cầm giá lâm!” Tiếng nói của thái giám canh chừng ở ngoài phòng vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.

Nhìn bóng người chậm rãi đi vào, xông vào mũi là mùi son phấn nồng đậm, Nam Ức Tịch trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, nhìn người tới hơi hơi vuốt cằm, ôn hòa hỏi: “Liễu quý phi và Tú Cầm muội muội là tới đón Ức Tịch cùng lên kiệu sao?”

“Hừ, cùng lên kiệu sao? Ta là chính thê, ngươi là thị thiếp, ngươi xứng lên kiệu cùng ta sao?” Công chúa Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, cao ngạo giương cằm lên, giống như một Khổng Tước bình thường, mất đi vẻ cao quý, vẻ mặt khinh thường nhìn Nam Ức Tịch.

Nam Ức Tịch nghe vậy, đáy mắt toát lên một tia bi thương, nhưng lại cưỡng ép bản thân cười nói: “Kia không biết Tú Cầm muội muội vì sao mà đến?”.

Công chúa Tú Cầm tính tình xưa nay ương ngạnh, hơn nữa sau khi biết nàng cũng được gả cho Lam Cẩn Du, liền thường xuyên tìm đủ mọi cách viện cớ đến khi nhục nàng. Nàng lúc này dưới giá y, thân thể nàng chứa đầy vết thương, chẳng qua vì mẫu hậu nàng không thể không ẩn nhẫn.

Nhưng là dù nàng có ẩn nhẫn, nhưng không đổi lấy sự thu liễm của Nam Tú Cầm, nàng ta ngược lại càng thêm châm chọc Nam Ức Tịnh, hung hăng đẩy nàng một phen, cay nghiệt nói: “Nam Ức Tịnh, ngươi chớ ở trước mặt ta giả bộ thanh cao! Hơn nữa, ngươi thân mình gầy yếu, một bộ dạng số đoản mệnh sắp chết, cửa cung đều không thể ra, nhưng không biết ngươi làm như thế nào lại quyến rũ được Cẩn Du ca ca!”

Nam Ức Tịnh bị công chúa Tú Cầm đẩy mạnh, suýt nữa té ngã, trên mặt nàng toát ra một tia tự giễu nụ cười bất đắc dĩ. Khắp thiên hạ mọi người đều biết nàng thân thể gầy yếu, không thể ra khỏi cửa cung, có ai lại không biết, tất cả là vì lời nói dối năm đó. Mà nàng lại không thể không nghe theo, bị bắt ép mỗi ngày ở trong thâm cung này.

May mắn, hết thả mọi thứ đều đã kết thúc. Nàng rốt cục có thể gả cho nam tử nàng yêu mến, rời khỏi nơi thâm cung vắng vẻ này!.

Nghĩ đến đây, khóe môi Nam Ức Tịnh không tự giác gương lên một chút tươi cười, rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, công chúa Tú Cầm nhìn đến Nam Ức Tịnh trên mặt ảm đạm vốn rất là đắc ý, nhưng lại thấy Nam Ức Tịnh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa ngay cả nàng đều không thể không thừa nhận, Nam Ức Tịnh cười lên thật sự rất đẹp.

Trong lòng ghen tị, lửa cháy hừng hực thiêu đốt, công chúa Tú Cầm tiến lên tát Nam Ức Tịnh một cái, đánh nửa bên mặt Nam Ức Tịnh đến sưng đỏ.

Đắc ý nhìn hai má Nam Ức Tịch sưng lên, công chúa Tú Cầm tiếp tục không chịu buông tha quát lớn: “Nam Ức Tịch, ngươi cười cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là con hoàng hậu thì có gì đặc biệt hơn người! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thiếp, ngươi chỉ có thể làm thiếp, mà ta, mới là chính thê của Cẩn Du ca ca. Ngươi nhất định cả đời bị ta dẫm nát dưới chân!”

“Thê thì sao, thiếp thì sao? Chỉ cần Cẩn Du trong lòng yêu ta, những thứ danh phận này, ta sẽ không so đo.” Nam Ức Tịch ôm hai má đỏ ửng, ngẩng mặt nâng lên đôi mắt, con ngươi đen nhánh, bên trong nở rộ ra ánh sáng chói mắt, nàng không so đo danh phận, có thể chịu được Lam Cẩn Du thú Nam Tú Cầm, chỉ cần trong lòng hắn có nàng là tốt rồi.

“Trong lòng yêu ngươi, ngươi đừng ngu dốt nữa! chẳng qua Cẩn Du ca ca nhìn ngươi nhất thời sinh ra hảo cảm, mới mẻ thôi, nam nhân muốn là nữ nhân có thể cho hắn tương lai, ngươi cho rằng dựa vào ngươi, có thể cho hắn thứ gì?”. Công chúa Tú Cầm nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh, như là bị giẫm lên chỗ đau, trong mắt hiện lên một tia oán hận, chỉ vào Nam Ức Tịnh giọng cực kì bén nhọn nói.

Đứng ở bên người Tú Cầm công chúa là Liễu quý phi, chua ngoa nói : “Nam Ức Tịnh, đừng tưởng rằng ngươi là con của Hoàng hậu thì đặc biệt hơn người, những năm gần đây, Hoàng thượng ngày càng ít sủng ái Hoàng hậu, thậm chí bây giờ ngay cả mặt của nàng cũng lười gặp, lại càng không biết đã bị quên đi nơi nào! Thức thời mà nói, ngươi dựa vào cái gì mà tranh cùng Tú Cầm, nếu không, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!”

“Ta tin tưởng Cẩn Du không phải loại người ham muốn quyền thế, hắn là thật lòng yêu ta”. Nam Ức Tịnh nghe được trong lời nói của Nam Tú Cầm và Liễu quý phi, đôi lông mày cau lại, nàng ẩn nhẫn trước sau như một, nhưng tại thời điểm nghe được người yêu trong lòng bị bôi nhọ, vẫn là không nhịn được mở miệng phản bác.

“Nam Ức Tịnh, ngươi luôn miệng nói Cẩn Du yêu ngươi, vậy ngươi nhìn xem cho rõ ràng, hắn rốt cuộc yêu ngươi hay không yêu ngươi!” Khóe môi tươi cười vẽ ra sự oán độc, Tú Cầm công chúa đưa tay quăng một tờ giấy trên mặt Nam Ức Tịnh, vẻ mặt đắc ý chờ mong nhìn Nam Ức Tịnh.

Nam Ức Tịnh nhặt lên tờ thư, đứng dậy nhìn. Cầm lên xem, tay nàng không ngừng run rảy, con ngươi trong suốt sáng ngời hiện lên một chút ảm đạm.

Giấy trắng mực đen, thanh tú sâu sắc, đúng là chữ Lam Cẩn Du.

Trong thư nói, hắn đối với nàng chẳng qua là nhất thời mới mẻ, muốn lấy về nhà chơi đùa mà thôi. Trong lòng hắn thật lòng thích là Tú Cầm, cũng chỉ có Tú Cầm mới xứng đáng trở thành chính thê của hắn. Chỉ có Tú Cầm mới nữ tử mà cả đời hắn yêu!

Ngực giống như bị hàng ngàn mũi dao sắc nhọn đâm qua, xuyên vào tâm nàng, giống như đã chết lặng, chỉ cảm thấy ngực trống trơn.

Nàng muốn phản bác, nhưng là lại không nói được gì.

Ở trong cung, tối tăm ngột ngạt ba năm, trừ bỏ Thanh Nhi, mẫu hậu, ngoài ra còn có đại tỷ cùng ca ca thường xuyên đến xem nàng, còn có một đám công chúa nhàn rỗi không có việc gì làm đến khi dễ nàng. Sáu tháng trước, nàng vụng trộm chạy tới ngự hoa viên, muốn nhìn cảnh tượng hoa mẫu đơn nở rộ mà nàng thích nhất, nhưng lại trong lúc vô ý bất ngờ gặp được hắn.

Từ đó, hắn thường xuyên mượn cớ đến trong cung đọc sách, nguyên do vụng trộm tìm nàng, hắn dịu dàng như nước, hắn cẩn thận che chở, hắn thề non hẹn biển, làm cho nàng thấy được hi vọng và ánh mặt trời rời đi thâm cung này, nàng dứt khoát quyết định gả cho hắn, mặc dù biết hắn muốn kết hôn với Tú Cầm, thời điểm đó nàng thất vọng khổ sở, nhưng chưa từng đổi ý.

Thế nhưng bây giờ, sự tình lại nói cho nàng một sự thật lạnh giá, đây hóa ra là một lời nói dối và âm mưu, cái hắn gọi là bị buộc bất đắc dĩ, kỳ thật là trăm phương ngàn kế lợi dụng, mà nàng ở trong lòng hắn, chỉ là một đồ chơi mà thôi, buồn cười biết bao?

“Hiện tại, ngươi đã biết? Nam Ức Tịnh, ngươi căn bản không có tư cách đấu cùng ta! Thức thời, hãy ngoan ngoãn chấp nhận thân phận tiểu thiếp của ngươi đi, xem lại ta và ngươi là tỷ muội sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi dám mê hoặc Cẩn Du ca ca, có tâm tư khác, ta khẳng định không tha cho ngươi!” Công chúa Tú Cầm nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Nam Ức Tịnh, nụ cười trên mặt càng phát ra sáng lạn, trong mắt mang theo đắc ý khinh thường.

“Ta không lấy chồng.” Nam Ức Tịnh chẫm dãi nâng lên đôi mắt, con ngươi màu đen trong suốt không chút dao động, lộ ra một tia quyết tuyệt, làm cả người nàng tăng thêm vẻ cô tuyệt. Nàng vẫn nghĩ đến hắn là ánh mặt trời của nàng, nhưng hóa ra lại càng thêm tối tăm, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải chịu đựng khuất nhục, gả cho hắn?.

“Ngươi nói cái gì?” Tú Cầm công chúa dường như không thể tin được lỗ tai của mình.

Nam Ức Tịnh nói nàng không lấy chồng? Một công chúa không được cưng chiều, cư nhiên bỏ qua cơ hội gả cho người tiền đồ vô lượng tân khoa Trạng nguyên? Hơn nữa hoàng thượng đã hạ chỉ, nếu nàng không lấy chồng, chính là cãi lời thánh chỉ, chẳng lẽ nàng không muốn sống chăng?.

Nhưng nếu Nam Ức Tịnh không muốn sống, vậy là tốt nhất!.

Giờ phút Nam Ức Tịnh này không có nghĩ nhiều như vậy, sự thật lạnh lùng tuyệt vọng đã làm nàng mất đi toàn bộ lý trí, nàng đẩy Tú Cầm công chúa ra, nâng nên giá y sắc đỏ thẫm chạy tới tẩm cung Hoàng hậu.

Mà bên trong tẩm cung Hoàng hậu, Hoàng thượng đã suốt nửa năm chưa từng đặt chân vào tẩm cung, vẻ mặt lo lắng nhìn Hoàng hậu, trong tay nắm chặt hôn thư của Đông Lâm quốc, thập nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu thân Nam Ức Tịnh, trầm giọng nói: “Đông Lâm hoàng tử vì sao lại cầu thân Nam Ức Tịnh, chẳng lẽ là Đông Lâm hoàng đế đã phát hiện ra chuyện tình năm đó chúng ta để cho Nam Ức Tịnh giả mạo Dận Nhi?”

“Việc này làm như thế nào mới tốt? Trăm triệu lần không thể để cho Nam Ức Tịnh gả đi, nếu không sẽ khó có thể bảo toàn sự tình không bị vạch trần. Nếu Đông Lâm lấy đây làm lí do, chỉ sợ Nam Hải sắp xảy ra tai họa !”. Hoàng hậu nghe xong, vẻ mặt khó sử nói, Nam Ức Tịnh mặc dù là con gái của nàng, nhưng là vì bảo trụ con trai của nàng, bảo trụ vinh hoa phú quý của nàng, nàng cũng chỉ có thể hy sinh Nam Ức Tịnh!

Đế hậu hai người liếc nhau, trong lòng đã có suy tính, đúng lúc Nam Ức Tịnh xông vào tẩm cung.

Rượu độc vào miệng, ruột gan đứt từng khúc, không thể tin dung nhan từ ái đang ở rất gần. Đây là người nàng ẩn nhẫn toàn bộ khổ sở, chỉ vì muốn bảo vệ mẫu hậu! Nàng thế nhưng lại muốn giết nàng, đơn giản là sợ hãi chuyện năm đó bị bại lộ!

Đau đớn ăn mòn hết thảy toàn bộ ý thức Nam Ức Tịnh, thân thể nàng chậm rãi ngã xuống, mâu trung chảy ra một tia huyết lệ.

Nàng cả đời này, nực cười làm sao!

Nàng giữ gìn, nàng tin tưởng, toàn bộ chỉ là âm mưu mà thôi!

Nàng liều mạng ẩn nhẫn như thế, nhận hết khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì? Vì để nhìn thấy châm chọc ngày hôm nay sao?

Nàng không cam lòng, không cam lòng!

Nếu như ông trời cho nàng một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không vì ai ẩn nhẫn! Nàng nhất định phải đem hết thảy nợ lần trả lại bọn họ gấp trăm ngàn lần! Nàng nhất định phải sống một cuộc sống cẩm tú nhân sinh!.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv