Có ai biết được đâu, hai năm qua, Đạm Đan Thanh chưa từng rời khỏi Đạm Gia. Đạm Dư luôn giam cầm, khống chế, cưỡng bức, hành hạ và nhục mạ chị. Nhưng ông ta giả vờ tuổi già sức yếu, thương tâm lo lắng cho đứa cháu gái duy nhất đang điều trị tại nơi xa. Nơi có nền y học phát triển tiên tiến, nuôi hy vọng về sự trở lại bình an của Đạm Đan Thanh. Tất cả những gì người ngoài nhìn thấy, cũng chỉ là bề nổi đẹp đẽ của con thuyền sang trọng, và chẳng ai bận tâm dưới đáy thuyền hôi thối, rỉ sét đến cỡ nào.
Nào là dòng dõi cuối cùng...
Nào là... là con rối tình dục được thổi phồng bằng bốn từ "Thiên Kim Đạm Gia."
...
Hai năm trước,
Đạm Đan Thanh sau khi "hưởng thụ" tội ác kinh tởm ấy, chị như phát điên lên. Bao lần cố gắng vùng chạy thoát thân nhưng không thể. Ông ta bắt đầu giở những trò bẩn thỉu nhất có thể.
Với căn bệnh bạch cầu mỗi ngày mỗi trở nặng, Đạm Đan Thanh dần không còn sức lực chống trả, chị nằm thoi thóp trên giường, hết do lão dằn xé cơ thể, đến căn bệnh cấu xé lục phủ ngũ tạng. Đau đớn không từ nào có thể diễn tả đủ nỗi đau khôn xiết mà chị đã từng phải trải qua...
"Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đây sao?" Đạm Dư đứng trước mặt Đạm Đan Thanh, còn chị quỳ rạp dưới đất, nước mắt đầm đìa thấm đẫm cổ áo trắng, đôi môi khô nứt nẻ, mái tóc dài xinh đẹp bị rụng gần trọc: "Tao tốn biết bao tiền xạ trị để cứu lấy thân thể rác rưởi của mày. Vậy mà mày tính chết trước mặt tao?"
Bộ quần áo trên người chị bị lão xé gần nát, chỉ còn chiếc cổ áo trắng quyến luyến che đi vết bầm tím trên cổ. Đạm Dư dùng dây thừng cột tay chân chị ở bốn góc, sau đó nhét tấm vải rách vào miệng chị. Ngồi lên chiếc bụng phẳng lì, mềm mại của Đạm Đan Thanh. Đạm Dư thoát sạch đồ trên người, trần trụi chuẩn bị thỏa mãn thú tính chết tiệt.
Ông ta quát: "Mày ngon thì cắn lưỡi cho tao xem nào? Cắn đi! Sao lại không cắn lưỡi nữa?"
Đạm Đan Thanh lắc đầu, nẩy người, đôi mắt thống khổ đối diện ác ma. Đạm Dư đưa tay sờ nắn, chơi đùa mạnh bạo đôi bầu tuyết trắng nõn. Cơ thể thiếu nữ ở dưới khiến ông ta rạo rực, háu đói muốn ăn tươi nuốt sống mỗi khắc chạm vào. Khác xa với những người phụ nữ khác, Đạm Đan Thanh chính là "đứa cháu gái" mà ông ta tự tay chăm sóc, nuôi nấng. Đây là kết quả mà ông ta muốn đạt được, và đã đạt được. Chẳng qua, Đạm Đan Thanh yếu ớt... lại mắc bệnh hiểm nghèo. Và cũng nhờ thế ông ta có lý do chính đáng để che đậy tội ác nhơ nhớp của mình.
Lão là quỷ...
Là hiện thân của tội ác khủng khiếp nhất...
Lão có đôi mắt hẹp...
Có một trái tim ung thối, mục nát...
Lão dư tiền...
Dư cả tính thú...
...
Vô Ưu gác chân lên ghế, cả người ngã về sau. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, từ tối hôm trước đến giờ vẫn chưa được ngủ, thôi thì đành chợp mắt một chút trước khi nhận nhiệm vụ mới.
Bá Vương Chi Bảo nào để cô yên, thừa lúc Vô Ưu không phòng bị liền một chân đạp ghế khiến cô và cả cái ghế đáng thương đều bị thương tích nghiêm trọng. Vô Ưu bừng tỉnh, cả người đau nhức, đôi mắt hung tàn hướng đến Bá Vương Chi Bảo: "Anh có tin tôi giết anh không?"
"Ha... lười biếng!" Bá Vương Chi Bảo ngồi vào chiếc ghế khác, bật cười, nụ cười vừa phóng túng vừa lơ đãng. Ánh mắt dán sát vào sắp hồ sơ cầm trên tay.
Vô Ưu tò mò, tay sờ bụng, tay xoa mặt hỏi: "Có chuyện gì thú vị à?"
Anh gật đầu, trao tay sắp hồ sơ cho cô, ngã người về sau, đan xen hai tay đặt lên bụng: "Thiên Kim Đạm Gia chết tối hôm qua, cái chết vô cùng kì quái, không có người sát hại, cũng chẳng lên cơn sốc thuốc chết. Mà là tự sát."
"Tự sát? Thì có gì lạ?"
"Sao lại không lạ? Với một người mắc bệnh bạch cầu, xạ trị thành công không thể nào tìm đến cái chết sau đó!"
"Có lẽ Đạm Đan Thanh bỏ cuộc, không muốn giành giật sự sống với tử thần nữa. Cũng có thể chị ta bệnh tình trở nặng!?"
Bá Vương Chi Bảo nheo mắt nhìn Vô Ưu, rồi ngoắc tay ý bảo cô lại gần. Vô Ưu cũng ngây thơ đi vòng qua bàn đứng cạnh anh. Anh mở chiếc máy tính xách tay, bật lại đoạn phim được quay từ camera hành lang ghi rõ giờ khắc cuối cùng của Đạm Đan Thanh.
"Nhìn cho kĩ vào!"
Đạm Đan Thanh trong đoạn băng đang bấu chặt mười ngón tay vào lan can, thần sắc quỷ dị hướng về phía Đạm Dư bên dưới. Chỉ cần xem qua cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Vô Ưu ngớ ngẩn, nói không suy nghĩ: "Trông chị ấy như đang uất hận Đạm Dư?"
Rồi Đạm Đan Thanh quay mặt về phía camera nở nụ cười chua xót, bờ môi mấp máy được Bá Vương Chi Bảo nhép theo: "Hãy bắt Đạm Dư phải trả giá!"
"Hả?" Vô Ưu mở tròn đôi mắt, đưa tay bấm dừng đoạn phim: "Tại sao?"
Bá Vương Chi Bảo giật lại sắp hồ sơ trên tay Vô Ưu, lật ra trang sau, dõng dạc đọc to: "Đạm Đan Thanh tự tử tại dinh thự Đạm Dư, trước mặt hàng trăm khách quý. Thì Đạm Dư tỉnh dậy sau cơn đau tim lành ít dữ nhiều, ông ta bắt pháp y phải xét nghiệm xác Đạm Đan Thanh để tìm ra nguyên nhân. Trong đoạn phim, dáng vẻ Đạm Đan Thanh xiêu quẹo, khuôn mặt phờ phạc, xanh xao. Đạm Dư cho rằng chủ ý tự sát không phải của Đạm Đan Thanh. Người ta cho rằng ông ta vì đau khổ với nỗi mất đi dòng dõi cuối cùng nên sinh ra loạn thần. Nhưng, kết quả xét nghiệm máu lại được ông ta công bố đầu tiên. Đạm Đan Thanh không phải cháu gái ruột thịt của Đạm Dư."
Anh dừng lại, lấy hơi thở, liếc mắt nhìn xem Vô Ưu có đang chăm chú nghe anh đọc không, hay lơ là chạy long nhong đâu đó. Rất may, Vô Ưu thích thú với sự kiện lần này, cố gắng vểnh lỗ tai lên nghe Bá Vương Chi Bảo.
"Đạm Dư bảo bản thân bị mắc lừa, lúc xưa do một người đàn ông mang Đạm Đan Thanh đến xét nghiệm máu trước mặt ông. Không rõ người đàn ông ấy đã giở trò tráo đổi, khiến kết quả Đạm Đan Thanh chính là máu mủ ruột thịt. Bao năm qua, Đạm Dư yêu thương Đạm Đan Thanh như cháu gái ruột thịt lại chẳng ngờ cô đành đoạn bỏ ông mà ra đi. Nay, Đạm Dư muốn tìm lại đứa cháu gái mất tích hai mươi năm qua."
Vô Ưu gật đầu, vỗ tay: "Giọng đọc truyền cảm, nội dung sâu sắc, anh viết truyện tiểu thuyết kiếm thêm thu nhập đi."
Trên trán Bá Vương Chi Bảo nổi đầy vạch đen.