Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 5



"Các huynh đệ, mục tiêu Đại Lý Tự!"

Nếu như lúc này không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Đại Lý Tự Thiếu Khanh chắc chắn sẽ có mặt tại Đại Lý Tự.

Nhóm người mặc đồng phục Nội các hùng hồn tiến về Đại Lý Tự.

Sau đó không lâu, Tiết Ninh dẫn mọi người đến cửa Đại Lý Tự.

"Người từ đâu tới?"

Ở cửa có tinh binh trấn thủ, chặn đường đi của đám người Tiết Ninh.

Tiết Ninh lấy ra thủ lệnh bạch ngọc độc quyền của Nội các, cất tiếng nói: "Nội các làm việc, tránh ra!"

"Nội các?"

Chừng mười tinh binh canh cửa nhìn nhau, trong đầu không hề có tổ chức này.

"Mặc kệ các ngươi là ai, đây là Đại Lý Tự, không có ngự lệnh của quân thượng thì không ai có thể vào."

Chúng tướng sĩ canh cửa không quan tâm Nội các là gì, dù sao cũng chỉ có hai chữ - không cho! Tiết Ninh và những người khác nhìn nhau, tức thì rơi vào trầm mặc.
Quả nhiên, Nội các vừa mới thành lập, sẽ không có ai để Nội các vào mắt.

Tiết Ninh nhớ tới lời của Tần Tử Mặc, trước khi trời tối nhất định phải nhìn thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh.

Nếu Tiết Ninh không hoàn thành nhiệm vụ này, hắn ta sẽ mất đi lòng tin của Tần Tử Mặc, không có khả năng một bước lên trời.

“Ngay cả Nội các cũng không biết, làm mù mắt chó của các ngươi.”

Đã quyết định phải đi đến cùng, Tiết Ninh sẽ không lùi bước.

Tiết Ninh đeo lệnh bài bạch ngọc của Nội các lên thắt lưng, xua tay định xông vào: "Phụng lệnh Các chủ Nội các, bắt giữ Đại Lý Tự Thiếu Khanh!"

Đại Lý Tự chính là nơi thi hành hình phạt trên khắp thiên hạ, có trọng binh trấn thủ, nếu chỉ dựa vào đám người Tiết Ninh mà muốn xông vào sẽ khó như lên trời.

Tuy nhiên, tên đã lên dây, không bắn không được.
Nếu hôm nay Tiết Ninh sợ hãi trước uy nghiêm của Đại Lý Tự mà rút lui, Nội các mới thành lập sẽ trở thành trò cười.

Hậu quả này, Tiết Ninh không thể gánh chịu.

"Làm càn! Nếu dám tiến thêm một bước sẽ chém đầu theo luật!"

Trong chớp mắt, hàng trăm tướng sĩ mặc áo giáp đã bao vây đám người Tiết Ninh.

Từ đây có thể thấy được uy quyền của Đại Lý Tự.

"Gϊếŧ vào trong!"

Tiết Ninh nghiến răng dẫn các huynh đệ xông vào bên trong Đại Lý Tự.

Chẳng bao lâu, trong kinh thành náo loạn, dường như mọi người đều đã nghe nói đến chuyện người của Nội các đến Đại Lý Tự.

Không ít người đang chờ một màn rối loạn của Nội các, trên môi mang theo nụ cười giễu cợt.

... Trong vòng vài canh giờ, chừng hơn mười người đẫm máu đã đến phủ nha Nội các ở phố Bắc kinh đô.
Tiết Ninh toàn thân đầy vết thương, tay trái kéo theo một người đàn ông trung niên đang sợ vỡ mật, ném người đàn ông trung niên đó sang một bên.

Sau đó, Tiết Ninh cùng hơn mười người phía sau quỳ một chân xuống trước mặt Tần Tử Mặc: "Đại nhân, Đại Lý Tự Thiếu Khanh đã bị bắt!"

Tần Tử Mặc vẫn nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở chủ vị Nội các, từ từ mở mắt ra.

Ánh mắt Tần Tử Mặc cực kỳ bình tĩnh nhìn mọi người, nói: "Đứng dậy hết đi!"

"Tạ đại nhân."

Tổng cộng có hai mươi lăm người tới Đại Lý Tự, nhưng chỉ có mười tám người trở về.

Nói cách khác, chỉ mới đến Đại Lý Tự bắt giữ Đại Lý Tự Thiếu Khanh, bảy thuộc hạ trong Nội các đã chết.

"Ngươi có biết bản quan là ai không? Không muốn sống nữa sao?"

Đại Lý Tự Thiếu Khanh loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, chỉ vào mũi Tần Tử Mặc mà mắng.

Tần Tử Mặc lạnh lùng liếc mắt khiến Đại Lý Tự Thiếu Khanh như rơi vào hầm băng: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”

Bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Tử Mặc nhìn chằm chằm, thân thể của Đại Lý Tự Thiếu Khanh khẽ run lên, trong lúc nhất thời không có dũng khí mà tức giận chửi bới.

Thân là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, gã đương nhiên biết chuyện Nội các, cũng biết người trước mặt chính là Tần Uyên, Các chủ của Nội các.

Tuy nhiên, hầu như không có ai trong số văn võ bá quan để Nội các vào mắt.

Mọi người đều cho rằng Nội các sẽ phát triển chậm rãi, nhưng không ngờ ngay sau khi thành lập lại gây ra phong ba lớn như vậy.

"Bao vây nơi này cho bản tướng! Nhanh!"

Đột nhiên, bên ngoài phủ nha Nội các náo động, tiếng vó sắt vang lên, phiến đá vỡ vụn.

Chừng ba trăm kỵ binh vây quanh phủ nha Nội các chật như nêm cối, có lẽ trong chốc lát nữa sẽ xông vào và san bằng toàn bộ phủ nha.

Trong phủ nha, Tần Tử Mặc chuyển sự chú ý về phía Tiết Ninh: “Mặc dù đã bắt được người, nhưng sự tình vẫn chưa được giải quyết tốt.”

"Chúng thuộc hạ nguyện ý chịu phạt."

Dù trong lòng không tình nguyện đến mức nào, đám người Tiết Ninh cũng chỉ có thể khom người nhận sai.

Tên đã bắn ra không thể quay lại, đám người Tiết Ninh chỉ có đi theo Tần Tử Mặc mới có đường sống.

Hi vọng Các chủ của chúng ta không phải là phế vật! Đám người Tiết Ninh thầm cầu nguyện trong lòng.

"Nể tình đây là lần đầu tiên các ngươi làm việc, ta tạm thời không tính toán với các ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Sắc mặt Tần Tử Mặc vô cảm, không hề có chút lay động nào vì đám người Tiết Ninh liều mạng mới mới bắt được Đại Lý Tự Thiếu Khanh về.

Ở trong bóng tối suốt tám năm, Tần Tử Mặc đã sớm quên mất nụ cười, trở nên vô cùng thờ ơ.

"Tạ đại nhân."

Một nỗi sợ truyền đến từ nơi sâu nhất trong tâm hồn khiến đám người Tiết Ninh không dám nhìn Tần Tử Mặc.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng rống: “Lập tức đưa Vương đại nhân bình yên ra ngoài, nếu không sau nửa nén hương, bản tướng sẽ đích thân dẫn quân đi vào!”

Đại Lý Tự Thiếu Khanh tên là Vương Tuần, người đứng sau gã đương nhiên là Đại lý Tự Khanh đứng hàng cửu khanh rồi.

Vương Tuần nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì vui mừng khôn xiết, tự tin nói: "Nội các dám động thủ với bản quan, bản quan nhất định phải đến trước mặt quân thượng tố cáo Nội các!"

Nội các bị ba trăm binh lính tinh nhuệ bao vây, thu hút sự chú ý và thảo luận của vô số người ở kinh đô.

Tần Tử Mặc liếc nhìn Đại Lý Tự Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: “Mang hắn ra ngoài.”

Nói xong, Tần Tử Mặc bước về phía cửa.

Ánh mắt của đám người Tiết Ninh dần dần mờ đi, tim như tro tàn.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh vẫn mang vẻ mặt kiêu ngạo, như thể đã nghĩ xong nên trả thù và cứu lấy thể diện sau khi xong chuyện như thế nào rồi.

Không thể nghi ngờ, câu nói của Tần Tử Mặc khiến tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã thỏa hiệp, dự định giao ra Đại Lý Tự Thiếu Khanh để đổi lấy bình an.

Lúc này, đám người Tiết Ninh chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tần Tử Mặc, đi một bước tính một bước.

Khi Tần Tử Mặc tới cửa, hắn nhìn thấy rất nhiều binh lính tinh nhuệ, có thể san bằng phủ nha Nội các bất cứ lúc nào.

“Coi như Nội các biết tự lượng sức, lập tức mời Vương đại nhân ra ngoài ngay.”

Tướng quân lĩnh binh cao ngạo ngẩng đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Ngay sau đó, Đại Lý Tự Thiếu Khanh Vương Tuần đã bị đám người Tiết Ninh dẫn tới cửa.

Tiết Ninh nhìn cảnh phủ nha Nội các bị đại quân bao vây, biết mình cửu tử nhất sinh, trong lòng thở dài: Rốt cuộc đã đánh cược sai rồi! Tiết Ninh từ từ buông tay ra và thả Vương Tuần đi.

"Đa tạ Lý tướng quân đến đây cứu viện.”

Vương Tuần cúi đầu chắp tay thi lễ với tướng quân lĩnh binh, bày tỏ lòng biết ơn.

Tướng quân lĩnh binh đáp lễ nói: "Vương đại nhân nói quá lời. Đây là chức trách của mạt tướng."

Đại Lý Tự có cội rễ sâu xa, có quan hệ rất tốt với nhiều quan viên trong triều.

Thiếu Khanh của Đại Lý Tự bị bắt đi đương nhiên là chuyện lớn, các tướng lĩnh đóng quân ở kinh thành nhất định sẽ xuất động giải cứu.

Vương Tuần chỉnh lại quan bào, định đi ra khỏi cổng Nội các.

Lúc này, Tần Tử Mặc đưa tay phải ra, chặn đường Vương Tuần: "Ta nói sẽ thả ngươi đi khi nào?"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv