Còn Ôn Tề sau khi biết được chuyện của Ninh Thụy Du thì thái độ của anh đối với người anh vợ này cũng thay đổi rất nhiều, lúc trước cũng là do Ninh Khiết San và anh ấy quá thân thiết nên nhiều lúc khiến cho Ôn Tề hiểu lầm, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế thì anh cũng chẳng còn gì để nói về mối quan hệ này.
Vì rõ ràng từ đầu Ninh Khiết San chỉ xem Ninh Thụy Du là anh trai, cô cũng biết rõ người trong lòng của anh ấy là ai, nên cũng không hề có ý định gán ghép anh ấy với ai, nhưng khi Ninh Khiết San nhìn thấy chồng mình cứ ngây ngây ngốc ngốc nghĩ về chuyện của mình và anh Thụy Du thì cô cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa.
- Hôm nay anh có thời gian không? Em muốn nói chuyện với anh một chút.
Giọng điệu nghiêm trọng này của cô khiến cho một ông chủ như Ôn Tề cũng phải rén nhẹ, tuy anh không phải dạng người sợ vợ, nhưng đối với cô thì... Anh sợ thật.
- Em... Có chuyện gì quan trọng lắm sao?
- Rất quan trọng, ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta.
Tuy nhiên thì người ngoài cuộc như Dục Nguyệt Nhi thì từ sớm đã biết chuyện mà Ninh Khiết San muốn nói là gì, nhưng mà cô muốn diễn thì thôi cô ấy cũng im lặng để cô diễn cho tròn vai, nói là thế nhưng Tích Hiệu lại có chút không hiểu, liền nghiêng đầu hỏi nhỏ:
- Phu nhân lại muốn làm gì vậy? Đừng nói những tháng qua phu nhân nhu mì thế là để lừa Ôn Tổng nhé?
Nhưng Tích Hiệu nhận lại chỉ là một cái liếc mắt đầy khinh bỉ đến từ vị trí của Dục Nguyệt Nhi, cô ấy thật sự không hiểu nổi nhưng năm nay làm sao Tích Hiệu có thể đứng vững ở vị trí trợ lý chủ tịch vậy chứ? IQ không cao mà EQ cũng thấp, nhìn vợ chồng người ta ân ái như vậy mà còn có thể nghĩ là giả thì cũng thua thật đấy.
Sau khi bị Dục Nguyệt Nhi tặng cho một ánh nhìn đầy trìu mến thì Tích Hiệu cũng hiểu ý mà tự ngậm miệng lại nhìn cô ấy. Nhưng sau đó thì để Ninh Khiết San và Ôn Tề có không gian riêng nên hai người họ đã ra ngoài trước.
Ôn Tề thấy Dục Nguyệt Nhi với gương mặt vô cùng nghiêm trọng mà đi ra ngoài cũng không khỏi bàng hoàng, nhưng sau đó Ninh Khiết San liền quay đầu đi lên phòng, anh có chút lo lắng, nhưng rồi cũng phải đi theo sau.
Vào đến phòng, cô đã nhắc anh khóa cửa lại, lúc này trong lòng của Ôn Tề thật sự rối bời, anh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, vì có thể những lời cô sắp nói ra sẽ lại khiến anh không chấp nhận được.
Nhưng mà, chưa để Ôn Tề nghĩ lâu, Ninh Khiết San đã đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ, nói:
- Anh mở ra đi.
Đột nhiên Ôn Tề lại có chút liên tưởng, trong đầu anh không ngừng nghĩ đến lá đơn ly hôn, nhưng trong lòng anh cũng không quên nói "Cho dù muốn chấm dứt cũng đâu cần làm rình rang như vậy chứ?". Ninh Khiết San ở một bên quan sát sắc mặt của chồng mình cũng cảm thấy buồn cười, nhưng hiện tại cô phải diễn tròn vai của mình đã, rất nhanh, cô đã thu lại ý cười, nhìn anh bằng cặp mắt vô cùng lạnh lùng.
Ôn Tề chầm chậm mở hộp, sau đó lấy ra một phong thư, hỏi:
- Anh phải mở sao?
- Anh mở ra đi.
- Anh không mở có được không?
- Không!
Cuối cùng thì Ôn Tề cũng bị bắt ép mở phong thư ra, nhưng có lẽ anh dùng lực hơi mạnh nên phong thư bị anh xé rách làm hai mảnh, cô hoàn toàn há hốc nhìn anh, nhưng từ trong phong thư lại rơi ra cái gì đó, Ôn Tề mới nhíu mày khó hiểu sau đó liền nhặt "thứ" vừa rơi lên, nhìn cô, ngơ ngác hỏi:
- Cái này là gì vậy vợ?
Nhưng bây giờ Ninh Khiết San làm gì để ý đến cái "thứ" bị rơi kia chứ, cô liền hốt hoảng bước đến giành lấy phong thư bị xé tan nát trên tay anh, nói:
- Ôn Tề chết tiệt, anh có biết cái này là gì không hả?
Nhưng lúc này Ôn Tề thật sự ngơ ngác, anh hoàn toàn không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra, liền ngây ngô đáp:
- Anh không biết... Nhưng cái này là cái gì vậy? Còn kia nữa, tờ giấy gì đây? Vợ à, em lại muốn làm gì nữa đấy?
Ninh Khiết San hoàn toàn điên tiết, cô cầm lấy tờ giấy rồi chỉ vào chỗ anh xé làm đôi, tức giận quát:
- Anh nhìn chuyện tốt anh làm nè! Khó khăn lắm em xin bác sĩ được một tấm ảnh siêu âm em bé, anh đang làm trò gì vậy hả? Không cẩn thận được à? Đúng là chồng với chả con, phiền chết đi được!
Bị mắng đến ngớ cả người, Ôn Tề thật sự bị trận mắng này của cô làm cho ngu người luôn rồi, nhưng vài giây sau anh mới phản ứng lại kịp, cô vừa nói là "Ảnh siêu âm em bé"? Là "Em bé" sao? Ý của cô là, cô có thai rồi?
- Vợ à... Ý em là... Chúng ta có em bé sao?
Nhưng cô thì đâu để ý đến chuyện đó, cô chỉ liếc anh một cái, bây giờ cô đang tiếc đứt ruột cái ảnh đây nè, cô còn định sẽ đem lên kỉ niệm cơ mà...