Em đừng nói nữa, anh đưa em đến bệnh viện.
Thẩm Thụy Du thật sự không nhịn nổi nữa rồi, rốt cuộc thì người phụ nữ này đang muốn làm gì nữa vậy chứ, anh ấy còn tưởng cô sẽ có kế sách hoàn mỹ mới ở một bên để xem cô ấy làm, cuối cùng thì lại bày ra một chuyện làm tổn hại bản thân như thế này.
Nhưng cô ấy vẫn không nghe lời, nhìn vào Lục Xán đang thất thần nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ hiện tại ông ta đang không nghĩ được tại sao Dục Linh Nhi lại biết những chuyện ông ta làm ngoại trừ ông ta, Từ Tinh thì chẳng ai biết nữa, nhìn thấy tình hình như vậy thì chị ấy hoàn toàn đắc ý, điểm yếu của Lục Xán thì chị ấy đã nắm được từ lâu rồi, nhưng để đảm bảo an toàn cho bản thân và con trai nên chị ấy vẫn nhẫn nhịn, ngày hôm nay xem như mọi sự thật đều được phơi bày.
- Chứ ông nghĩ nếu năm đó không có Từ Tinh giúp đỡ thì ông có thể thu mua được Dục thị hay sao? Đổi lại, nếu năm đó không phải ông ở bên trong khích tướng thì làm gì có chuyện Ôn Tiến Hòa ra ngoài ăn vụng, sau đó nếu không phải ông ở bên tai Từ Tinh nói ra nói vào rồi làm hậu thuẫn cho bà ta thì liệu một người đàn bà làng chơi như bà ta dám làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy sao?
- Cô nói dối…Cô nói bậy, tất cả đều chỉ là nói bậy!
Dục Linh Nhi biết rõ con người của Lục Xán nếu không dồn ông ta đến đường cùng thì chắc chắn ông ta sẽ còn cãi chày cãi cối đến gân cả cổ cũng nổi lên.
Sau đó thì chị ấy đã nhìn Ôn Tề và nói năm đó thật ra Từ Tinh giữ anh lại không phải vì quyền lực hay tâm cơ gì cả, vốn dĩ bà ấy cũng đã từng yêu thương anh thật lòng, nhưng năm đó khi Từ Tinh biết bản thân mình mang thai thì Lục Xán đã có đến tìm bà ta, nói và ta rằng đứa con trai của nhà họ Ôn bị đần độn bẩm sinh, hơn nữa nó cũng không phải là con ruột của Ôn Tiến Hòa mà chỉ là một đứa con nuôi, cho nên ông ta đã tiêm nhiễm vào đầu của Từ Tinh những danh lợi của quyền lực, con người mà ai chẳng có tham – sân – si, nên khi biết tin con trai của mình có thể là đứa cháu đích tôn của Ôn gia thì Từ Tinh cũng nổi lên lòng tham.
Khi anh được sinh ra thì bà ta đã ngấm ngầm cho ý định tranh giành vị thế, vốn dĩ đối với một gái làng chơi như bà ta thì chuyện có được một gia thế khổng lồ chống lưng là chuyện tốt, nhưng bà ta đã hứa với Lục Xán đợi khi có được Ôn gia thì sẽ chia cho ông ta một nửa gia sản, vì thế nên Lục Xán mới chấp nhận hợp tác cùng bà ta.
Nhưng có lẽ bà ta vẫn còn có chút gì đó gọi là tình mẹ nên đã cố ý lấy một phần tài sản của Ôn gia rồi bỏ trốn, ngay cả Lục Xán cũng chẳng biết bà ta đi đâu, bà ta để lại anh không phải là muốn vu oan giá họa cho anh mà là muốn nòi giống duy nhất của Ôn gia sẽ tồn tại, nói thế nào thì bà ta cũng là mẹ, tâm tính có xấu xa thế nào cũng không làm hại con trai mình được. Còn lý do bà ta chắc chắn như thế là tại vì bà ta biết không có bằng chứng thì làm sao cảnh sát có thể bắt người chứ, nên là bà ta mới cố ý để con trai lại, cũng là muốn cho mọi người của Diêu thành biết con trai của mình là một người có năng lực.
Còn về chuyện của Dục gia năm đó, vốn dĩ cha mẹ của Dục Nguyệt Nhi và Dục Linh Nhi chẳng làm gì nên tội cả, nhưng do Từ Tinh đã cố ý thay đổi sổ sách của Dục thị, còn làm giả cả giấy tờ mượn nợ nên đám côn đồ ngoài kia mới đến nhà để đòi nợ, khi họ không đòi được nợ thì lại bắt Dục Linh Nhi đi.
- Nếu năm đó không phải có Từ Tinh giúp đỡ thì ông nghĩ ông có thể dễ dàng thâu tóm Dục thị như vậy sao?
- Tại sao…Tại sao cô lại biết?
- Mười năm…Tôi đã ở bên cạnh ông mười năm, chẳng lẽ còn không có đủ thời gian để điều tra sao? Kể từ khi tôi sinh Kình Dư thì ông đã lợi dụng thuốc mê chưa tan hết mà cho người cài con chip nghe lén vào người tôi…Ông nghĩ tôi ngu dốt sao?
Đến đây, bất chợt Lục Xán cười nhạt, sau đó ông ta liền nhìn cô nói:
- Vậy là hiện tại cô đang muốn đồng quy vu tận với tôi sao?
- Đúng vậy!
- Nhưng cho dù thế nào thì Kình Dư và Chi Nghiên vẫn còn đó, Lục gia rồi cũng sẽ phục hưng thôi.
Nghe đến đây thì Dục Linh Nhi cười điên dại, xem ra lão già này thật sự hồ đồ rồi, ông ta vẫn chưa biết hết chuyện tốt mà năm đó vợ chính thê của mình đã làm ra.
- Ông nghĩ Lục Chi Nghiên và Kình Dư thật sự là con ruột của ông sao?
Lục Xán có chút sững người, ông ta đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, hỏi:
- Ý cô là gì?