Sau khi Ninh Khiết San và Ôn Tề nấu thức ăn xong thì hai người họ cũng có gọi Vera và Tích Hiệu, nhưng có vẻ hai người họ đang tránh mặt nhau nên chẳng muốn xuống ăn tối. Một người thì nói cần phải sắp xếp lại phòng ngủ, một người lại nói hôm nay có chút mệt mỏi nên không đói.
Tuy nhiên thì với một người có giác quan mạnh mẽ như Ninh Khiết San thì nhắm mắt cũng biết hai người họ chắc chắn có gian tình, còn anh nhìn vợ mình đang ngồi ở đó suy đoán linh tinh thì cũng chỉ biết bật cười, sau đó thì lắc lắc đầu không biết nên nói gì với cô nữa.
Người phụ nữ này của anh chắc hẳn đang rất mong muốn gả Vera đi, hay nói đúng hơn là gả cho Tích Hiệu đây mà. Chẳng lẽ trong mắt của cô hiện tại thì Tích Hiệu là người đáng để tin tưởng sao?
- Anh đừng nhìn em bằng cặp mắt đó.
- Em cứ bày ra vẻ mặt đó thì lại cấm anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó? Là sao đây?
Ninh Khiết San lại nhún nhún vai, nhưng sau đó thì cô cũng nói hết những suy nghĩ trong đầu của mình cho anh biết. Ban đầu khi nghe cô nói những suy luận này thì anh cũng chẳng quan tâm mấy, nhưng bây giờ từng câu từng chữ của Ninh Khiết San đều đang phân tích vô cùng rõ ràng và chặt chẽ, nhưng anh nhìn ra được một điều vô cùng thú vị... Chính là khả năng ghi nhớ và duy đoán cũng như liên kết dữ kiện của cô rất nhạy bén, cho dù dữ liệu mà họ thể hiện không nhiều, nhưng qua những biểu hiện cũng như lời nói thì cô có thể khẳng định đến tám mươi phần trăm sự việc... Đây là ưu điểm lớn.
Anh cũng không vội mà chỉ ngồi một chỗ nghe Ninh Khiết San suy luận, sau đó thì lại bắt đầu quan sát biểu hiên của cô. Chẳng những thế mà ngay cả âm điệu trong tone giọng cũng rõ mồn một, chắc chắn nó không phải là một suy luận linh tinh bừa bãi, mà nó chắc chắn là một suy luận vô cùng chính xác.
Ninh Khiết San nói một tràn dài nhưng Ôn Tề lại không đáp lại, cô liền đưa mắt nhìn anh, vô cùng không hài lòng trách móc.
- Ôn Tề, anh đừng có ngồi đó làm khán giả nữa có được không? Em đang cần anh cho em ý kiến đây.
Nhưng lúc này Ôn Tề lại nhìn cô rồi mỉm cười, nhẹ nhàng gắp thức ăn đặt vào bát của cô, nói:
- Anh đã nói rồi, cho dù họ có tình cảm với nhau thì cũng là chuyện cá nhân của họ. Chung ta cho dù là chủ nhưng cũng không nên quản nhiều như thế.
Nghe đến đây thì Ninh Khiết San cũng gật gù, cô cũng hứa là sẽ không nói đến chuyện này nữa. Nhưng cũng nhờ có chuyện này mà anh có thể khai thác được một khía cạnh khác của vợ mình, cô hiện tại không còn đơn thuần là một người suy nghĩ nông nổi, bồng bột nữa, hiện tại từng câu từng chữ của cô đều là lập luận có dẫn chứng xác thực. Xem ra, đưa cô vào Ôn thị quả nhiên là một chuyện đúng đắn.
[...]
Còn Vera sau khi về phòng thì cũng nằm ngâm mình một lúc lâu để nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, nếu như lúc đó cô không bừng tỉnh thì chắc hẳn hai người họ đã hôn nhau rồi. Với thân phận hiện tại của cô thì chắc chắn chẳng có trở ngại gì với Tích Hiệu, nhưng nếu như Dục Linh thật sự là chị gái của cô thì đến lúc đó cô và chị ấy sẽ đối đầu.
Chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ cô sẽ phản bội Ôn tổng để về bên cạnh Dục Linh Nhi, nhưng trong thâm tâm của Vera từ sớm đã không nghĩ nhiều như vậy. Những năm này cô sống là người của Ôn thị, chết cũng là ma của Ôn thị, nếu như bắt buộc phải thân nhân tương tàn thì cũng xem như là số phận an bày.
Vera nhắm mắt lại một chút, cả cơ thể của cô dần dần cũng chìm xuống bồn tắm, tầm khoảng vài giây sau thì cô đã ngoi lên khỏi mặt nước, hít một hơi thật dài rồi thở ra... Từ trước đến giờ linh cảm của cô vẫn luôn đúng, nếu như linh cảm lần này vẫn đúng thì thật sự sẽ là trò cười cho thiên hạ mất thôi.
Tầm hơn tám giờ tối, Vera bụng đói cồn cào liền phải chạy xuống nhà để xem có gì lót dạ hay không, nhưng cô chỉ vừa mới bước xuống thì đã nhìn thấy Tích Hiệu cũng đang nấu mì ăn.
Bất chợt mọi thứ xung quanh đều giống như bị ngưng đọng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau thì Vera cũng tự thoát khỏi cái cảnh ngượng ngùng này, cô bước đến mở tủ lạnh xem còn gì nấu được hay không. Thấy cô không quan tâm mình thì anh cũng không nói gì mà tiếp tục nấu mì gói ăn cho tiện.
Nhưng trước lúc anh rời đi thì Tích Hiệu liền nói:
- Anh rửa rau giúp tôi đi.
- Làm gì?
- Nấu thức ăn, chứ anh định sẽ ăn mì à?
Tích Hiệu vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà sau khi nghe Vera nói sẽ nấu đồ ăn thì anh cũng hiểu vài phần, chắc hẳn cô nhìn thấy anh ăn uống khổ sở quá nên muốn nấu gì đó ngon ngon một chút cho anh.
Nhưng mà hình như Tích Hiệu nghĩ hơi nhiều rồi, anh đang tự vẽ ra một con đường dài trải đầy hoa tươi và những áng mây màu hồng, cô chỉ bảo anh rửa giúp ít rau xong liền bỏ vào bát mì vừa rồi của anh, nói:
- Trông mong gì nữa? Tôi cũng có biết nấu ăn đâu.
Khóe môi Tích Hiệu kịch liệt co giật, cái tình huống oái oăm gì thế này?
Vốn dĩ sẽ là một khung cảnh nàng nấu chàng ăn vô cùng lãng mạn, sao bây giờ nó lại trở thành một chuyện vô cùng... Lãng xẹt thế hả trời?
Nhưng dù sao thì anh cũng chẳng thể nói cô câu nào. Chỉ ngoan ngoãn mà nghe theo rồi ngồi đối diện nhau... Trong không gian tĩnh mịch thì có hai người đang ngồi đối diện nhau và... Ăn mì.
Hình như là hai người họ vì quá ngượng ngùng với cái khung cảnh lãng xẹt này nên vẫn không phát giác được ở phía cầu thang đang có hai cặp mắt nhìn họ. Vâng, không ai khác mà chính là Ninh Khiết San và Ôn Tề, lúc hai người họ nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp thì đã chạy xuống xem, cứ nghĩ nhà có trộm, không ngờ lại là hai người đang tình tứ ăn mì.
Hai người này vừa rồi cơm lành canh ngọt thì né nhau như né tà, bây giờ bụng đói cồn cào thì lại cùng nhau xuống ăn tối, đây có được xem là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa không nhỉ?
Ôn Tề nhìn phu nhân của mình, sau đó liền ôm ngang hông của cô, rồi đi thẳng về phòng. Nhưng Ninh Khiết San sao có thể ngoan ngoãn nghe theo chứ, cô liền trừng mắt với anh, cô vẫn muốn ở lại xem kịch một chút nữa.
- Em còn xem thì họ sẽ ngượng chín mặt đấy.
- Họ còn sợ ngượng sao?
- Vera là nữ, em không giữ thể diện cho Tích Hiệu thì cũng phải kiêng dè Vera chứ. Lỡ như có tin đồn gì không hay thì sau này Vera làm sao gả đi?
Ninh Khiết San bĩu môi, sau đó vẫn ngoan ngoãn bị anh bế về phòng. Nhưng cô vẫn đinh ninh trong bụng rằng, mối quan hệ của người này chắc chắn không đơn giản như vậy!
Chắc chắn có gian tình!