Chào tạm biệt Ninh Khiết San xong thì Ôn Tề được Tích Hiệu đưa đến Ôn thị.
Thật chất thì anh không có việc gì quan trọng ở đây, mà mục đích anh đến đây là để chỉnh đốn lại trật tự của Ôn thị, dù sao thì sắp tới bà xã đại nhân của anh cũng vào công ty để làm việc, cho dù là anh không thể quản hết tất cả nhưng ít nhất thì anh cũng muốn đảm bảo để vợ mình có một không gian thoải mái nhất.
Vừa đặt chân đến công ty thì Ôn Tề đã phải gọi hết tất cả những trưởng phòng vào phòng họp gấp, lúc này những nhân viên ở đây đều không biết có chuyện gấp gì sao chủ tịch lại có vẻ cực kỳ không vui. Định là sẽ hỏi Tích Hiệu nhưng cậu ta cũng bận tối mặt tối mũi để chuẩn hị nên lại thôi.
Tuy nhiên thì có vài cổ đông trước kia của cha anh thì lại dửng dưng, còn chấp tay sau lưng, nói:
- Chẳng biết thằng nhãi ranh này đang làm cái trò gì nữa. Thương trường như chiến trường vậy mà nó còn có tâm tư ở đây chỉnh đốn nhân sự, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
- Ông nói đúng đó, chẳng biết có làm nên trò trống gì hay không mà sao cứ hay bày trò. Lần trước cậu ta nói sẽ có được một bản hợp đồng với Ninh thị, tới giờ hơn ba tháng rồi cũng có thấy gì đâu.
Lúc này có ông cổ đông khác đi đến, liền nói:
- Thôi hai ông ơi, người ta đến cha mẹ, anh chị em còn thẳng tay trừ khử. Mấy ông không im được cái miệng thì cẩn thận ngày mai không biết vì sao mình chết đó!
Hai vị cổ đông kia nghe vậy cũng hùa theo gật đầu. Tích Hiệu thật sự rất muốn đứng lên nói chuyện này không liên quan đến Ôn tổng của họ, nhưng Ôn Tề thì chẳng quan tâm. Với những người như thế này thì anh cũng chẳng muốn tốn nước bọt với họ làm gì.
Họ đã không thích anh, không tin anh thì cho dù anh có giải thích đến gãy lưỡi thì họ cũng chỉ xem như lời nói gió bay, nghe tai này rồi lọt qua tai kia.
Mười năm rồi, anh nghe cũng thành chán rồi, họ cũng chẳng biết nói gì khác ngoài chuyện này. Nếu cách đây vài năm thì chắc anh vẫn có kiên nhẫn giải thích với họ từng câu một, nhưng hiện tại anh cũng chẳng buồn phải nói nữa, cũng lười giải thích. Với những người không muốn hiểu thì anh cũng chẳng cần nhiều lời.
Cuộc họp bắt đầu, Ôn Tề ngồi chễm chệ ở vị trí Chủ tịch để chủ trì cuộc họp, anh nhìn xuống họ bằng cặp mắt lạnh lùng, anh nói:
- Các phòng ban bắt đầu đi.
Nhưng họ lại nhìn nhau... Anh nói "Bắt đầu" là bắt đầu cái gì chứ? Cuộc họp khẩn cấp chỉ cho họ mười lăm phút để chuẩn bị thì thử hỏi là anh muốn nói đến vấn đề gì. Những vị cổ đông cũng nhìn anh rồi nhíu mày không hiểu anh đang muốn làm gì nữa, có một vị cổ đông không nhịn được liền lên tiếng:
- Chủ tịch Ôn, anh triệu tập cuộc họp gấp gáp như vậy là có vấn đề gì quan trọng sao?
- Cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Tôi cảm thấy nhân lực của Ôn thị những năm gần xem ra không được tốt lắm, nên hiện tại là tôi muốn khai trừ một số người không làm được những chuyện tôi yêu cầu!
- Ý cậu là cậu muốn khai trừ hội những người già như tôi?
Ôn Tề mỉm cười, sau đó nhìn vị cổ đông đó, nói:
- Triệu đổng nói sao vậy, Ôn Tề làm sao có thể khai trừ ngài được... Nhưng mà, nhưng kẻ không làm lại được ăn lương mười năm qua cũng đủ rồi nhỉ?
Lời nói đanh thép của Ôn Tề khiến cho Triệu đổng giật mình.
Thật ra ở Ôn thị có rất nhiều người dựa vào thân phận là nhân viên của tiền chủ tịch - tức là cha của anh - Ôn Tiến Hòa, nên vẫn luôn không ủng hộ anh, không những thế mà có khi còn ra mặt chống đối anh, chỉ ít người là phục tùng anh mà thôi. Ôn Tề biết hết, ai không phục tùng anh đều biết, chỉ là anh không muốn nói mà thôi.
Nhưng đây sẵn có cơ hội nên Ôn Tề cũng muốn thanh lọc lại Ôn thị một lần, sau ngày hôm nay anh muốn cho họ biết rằng Ôn Tề này không còn là thằng nhóc mười mấy, hai mươi tuổi bị họ đè đầu cưỡi cổ nữa! Hiện tại, anh có thể điều khiển cả Ôn thị là do năng lực của anh, chứ không phải họ gánh vác!
- Ôn Tề... Cậu!
- Triệu đổng, tôi cũng đã nói sẽ không gạch bỏ tên của ông ra khỏi hội đồng ban quản trị, vì thế tôi thấy ông nên ngoan ngoãn ngồi im một chút! Nếu không...
- Cậu uy hiếp tôi?
Anh cười nhạt, sau đó chầm chậm đi đến phía sau lưng của Triệu đổng, vỗ vai, nói:
- Tôi nào dám uy hiếp Triệu đổng chứ...
Một tiếng *tách*, anh vừa búng tay một cái thì Tích Hiệu đã chiếu lên màn hình lớn là thống kê công ty số tiền ra vào trong ngân hàng của Triệu tổng, không những thế mà anh còn có cả số liệu tiền từ Ôn thị chuyển đến Triệu thị của ông ta, nhưng hạng mục trước kia Ôn thị đấu thầu được đều bị Triệu thị hớt tay trên, hóa ra không phải vì Ôn Tề sơ suất, mà là trong Ôn thị có tai mắt của Triệu thị.
- Triệu đổng, chú nhìn xem đi, tiền chú bòn rút Ôn thị bao lâu nay, vẫn không lấp đầy được cái lòng tham của chú sao?
- Cậu... Cậu nói linh tinh cái gì vậy...?
- Linh tinh? Vậy tôi chắc phải hỏi lại Doanh Sơn của phòng kế toán là ai, học lực thế nào, phẩm chất ra sao, nếu không đạt được yêu cầu của Ôn thị thì chắc tôi phải khai trừ người này thôi.
Nghe đến hai từ "Doanh Sơn" thì sắc mặt của Triệu đổng đã xanh ngắt, ông ấy hoàn toàn không thể tin được tại sao anh có thể phát hiện ra nội gián của ông ấy. Trong khi tất cả giao dịch của ông ấy và Doanh Sơn đều cực kì bí mật, hoặc là có người trung gian... Nhưng ông ấy không thể ngờ được... Tại sao... Tại sao chứ?
- Bất ngờ lắm đúng không? Bây giờ Triệu đổng đang thắc mắc tại sao tôi biết đúng không? Nhưng mà... Ông làm sao biết được.
Nói xong, anh liền trở lại vị trí của mình, nhìn những người ở đây một loạt, nói:
- Triệu đổng chính là tấm gương đầu tiên cho các phòng ban, nếu còn không nhanh xem xét lại phòng ban của mình... Đợi đến khi tôi tự mình tra ra được thì các người hãy chuẩn bị rời khỏi Ôn thị đi là vừa!