Nhưng ngay sau khi biết tin Vera biết chuyện không báo thì Ôn Tề đã có quyết định ở trong lòng rồi, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn thấy được một điểm quan trọng, chính là ở Ôn gia thì chỉ có Vera là thân thiết nhất với Ninh Khiết San, nếu bây giờ đuổi cô ấy đi thì chẳng có ai trò chuyện cùng cô, đến lúc đó thì Ninh Khiết San lại tiếp tục im lặng giống như những ngày đầu tiên về Ôn gia, đến đó thì chắc chắn sẽ không có ai có thể cậy miệng được cô.
Tích Hiệu cũng nhận ra được sự đắn đo trong ánh mắt của Ôn Tề, thật ra nếu nói là anh vô tình thì cũng đúng, nhưng mà nếu nói anh là người thiên về tình cảm thì cũng không sai, nếu như anh thật sự lạnh lùng thì chắc chắn Trịnh Mỹ Hy, Lục Chi Nghiên và Vera sẽ không bảo toàn được tính mạng cho đến hiện tại.
Một người là phản bội anh, một người là làm tổn hại đến phu nhân của anh, một người còn lại là trong ứng ngoài hợp nên Ninh Khiết San mới có cái gan làm những chuyện này sau lưng anh.
Nhưng anh không đánh họ, không giết họ mà chỉ cảnh cáo họ mà thôi, đặc biệt chỉ có Lục Chi Nghiên là anh đã gây sức ép với Lục gia, ép buộc Lục gia phải đưa cô ta đi thật xa, nếu để anh gặp lại cô ta một lần nữa thì cái mạng quèn của cô ta vẫn còn giữ được hay không thì anh không chắc lắm.
- Ôn tổng? Vậy…
- Đưa cô ta vào đây!
Tích Hiệu nghe vậy liền vui vẻ, hớn hở gật đầu, chỉ cần anh còn đồng ý gặp mặt cô ấy thì xem như Vera vẫn còn cơ hội ở lại đây.
Lúc này thì Vera đi theo phía sau của Tích Hiệu, cô ấy đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, sau đó thì cô ấy liền cúi gầm mặt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng Ôn Tề lại nói:
- Vera, tôi muốn cô ở bên cạnh Khiết San, nhưng mọi nhất cử nhất động của cô ấy thì cô phải báo lại với tôi không sót một cái gì, thế nào? Cô có làm được không.
Nhưng Vera lại thấy nếu cô ấy đồng ý thì giống như là đang giám sát, anh chính là đang cầm tù Ninh Khiết San. Nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì cô ấy sẽ phải rời khỏi Ôn gia, nếu cô ấy rời khỏi Ôn gia thì phu nhân phải làm sao đây? Ai sẽ ở bên cạnh phu nhân lúc bấy giờ đây, nhưng mà…Ninh Khiết San bướng bỉnh như thế thì liệu cô có để yên cho anh giam lỏng cô hay không?
Thấy Vera có vẻ đang lưỡng lự nên anh cũng không hối thúc, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Vera, vì nếu cô ấy đồng ý thì xem như cô ấy đã phản bội lại lòng tin của Ninh Khiết San, phản bội lại sự yêu thích của cô đối với mình. Nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì xem như mười năm qua anh nuôi người vô ích, từ nay về sau thì Vera sẽ luôn bị gán cái mác là kẻ phản bội.
Tích Hiệu cũng bắt đầu thấy lòng nóng như lửa đốt, người con gái này sao vẫn còn suy nghĩ chứ, rõ ràng là chỉ cần cô ấy đồng ý là cô ấy có thể ở lại bên cạnh của phu nhân, nhưng đối với người như Vera thì chắc chắn bảy phần là cô ấy sẽ không đồng ý, vốn dĩ cô ấy là người có tính cách rất liêm chính, việc cô ấy vô tình biết được bí mật của Ninh Khiết San cũng chỉ là vô tình, cô ấy hoàn toàn không muốn xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác.
Vera đưa mắt nhìn anh, nói:
- Xin lỗi Ôn tổng, chuyện này tôi không làm được. Anh có thể đuổi tôi, nhưng trước khi rời đi thì tôi cũng muốn nhắc anh một câu.
Ôn Tề nhìn cô ấy, lúc này anh thấy được ánh mắt vô cùng kiên định của Vera, anh cảm thấy có chút lo lắng.
- Nói đi.
- Có thể anh yêu San San, nhưng tình yêu của anh thật sự quá đáng sợ, quá độc đoán, nếu anh vẫn tiếp tục “yêu” cô ấy bằng cách này tôi dám chắc cả đời này cô ấy cũng sẽ hận anh! À không, đừng nói là hận, đến tư cách để cô ấy hận thì anh cũng không có!
- Vera!
Tích Hiệu bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, nhìn gương mặt tức giận đến đỏ mặt tía tai của anh đã làm cho Vera có chút sợ hãi. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã bị đuổi rồi, muốn chém muốn giết thì tùy anh thôi, đây chính là điếc không sợ súng.
Nhưng sau đó Ôn Tề cười nhạt, nói:
- Đúng, tôi chính là độc đoán như vậy đó, tôi chính là đáng sợ như vậy đó! Nhưng thì sao? Cho dù có chết thì cô ấy cũng là người của Ôn gia!
- Ôn Tề, anh đừng có quá đáng! San San là người, không phải đồ vật sở hữu của anh nên anh không có quyền đó!
Anh không nói gì nữa, chỉ phất tay. Lúc này Vera vô cùng khí phách mà rời khỏi phòng, nhưng Tích Hiệu lại đứng ở giữa vô cùng khó xử, thử hỏi xem, một người là ông chủ của mình, một người là đồng nghiệp, là cộng sự gần mười năm, bây giờ nói đuổi là đuổi, thử hỏi có ai mà không khó xử chứ?
- Ôn tổng… Chuyện này…
- Tôi đã nói rồi, nếu cậu thích cô ấy như vậy thì đưa cô ấy về nhà đi. Tôi đã cho cô ấy cơ hội rồi, là do cô ấy không cần nó.
Tích Hiệu nhìn anh, xong lại thở dài, cuối cùng thì vẫn chạy theo Vera. Lúc này vừa thấy Vera đang thu dọn quần áo thì cậu ta liền nắm lấy tay của cô ấy, nói:
- Vera, cô định đi đâu?
- Tôi đi đâu cũng chẳng liên quan đến anh. À phải rồi, tôi hi vọng sau này anh chiếu cố phu nhân một chút.
Tích Hiệu nhìn thấy cô ấy kiên cường như thế cũng chỉ biết lắc đầu, đã lã nữ thì cứ mềm mỏng một chút, ở bên cạnh Ôn Tề nhiều năm như vậy mà sao cô ấy vẫn cứ cứng nhắc y như ông chủ của họ, chỉ có điều bây giờ mọi chuyện cũng đã xong rồi, cô ấy đã thật sự không còn gì lưu luyến ở đây nữa rồi. Nhưng trong lòng của Tích Hiệu thì vẫn có chút lo lắng, bây giờ thì đột nhiên cậu ta lại lắc đầu, ủa gì vậy… Cậu ta đang nghĩ cái gì vậy hả trời.
Lúc Vera kéo vali rời đi thì Tích Hiệu cũng không nhịn được, liền nói:
- Nếu có khó khăn gì thì gọi cho tôi.
Vera đưa mắt nhìn cậu ta, nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.
Cuối cùng thì cô ấy cũng rời đi, còn Tích Hiệu thì muốn giữ cô ấy lại… Nhưng vẫn không thể nào nói ra được những lời muốn nói. Nhìn bóng lưng đơn độc của Vera, Tích Hiệu có chút chua xót.
Lúc này Vera lại nói:
- Từ nay mọi người đi đường dương quang của mình, còn tôi đi cầu độc mộc của tôi…Nếu có duyên, ắt hẳn sẽ gặp lại.