Ôn Tề đưa dị vật vào bên trong hạ bộ của Ninh Khiết San khiến cho cô không thể ngăn được tiếng kêu của mình. Sau đó cô lại tự mình dùng tay bịt miệng của mình lại, cô sợ mình kêu lớn quá sẽ bị cha mẹ nghe thấy, nhưng sau khi Ôn Tề đi vào thì anh đã không nhịn được mà di chuyển luân động ra vào, mỗi lần anh di chuyển thì cô đều kêu lên.
Anh nhìn người phụ nữ này, sau đó lại kéo tay của cô ra, anh thật sự muốn nghe cô rên rỉ.
- Ưm... A... Chậm thôi... Anh chậm thôi...
- Em nói gì cơ?
Giống như là anh đang cố ý không nghe nhưng gì mà cô nói, càng luân động lại càng sâu và nhanh hơn, điều này đã làm cho Ninh Khiết San phải ưỡn ngực hứng chịu từng cú thúc mạnh của anh. Ôn Tề cũng biết cô vẫn chưa thể theo kịp tốc độ của anh nên đã chậm lại một chút.
Đột nhiên lúc này Ôn Tề lại ôm cô ngồi dậy, anh đặt một chiếc gối ngủ ở sau lưng cô, còn anh thì ép cô sát vào thành giường, từ trước đến giờ họ vẫn luôn làm một tư thế, bây giờ đột nhiên lại đổi sang tư thế mới lại khiến cho Ninh Khiết San bị giật mình vì không quen, hạ bộ của cô lại còn hút mạnh mẽ hơn, khiến cho Ôn Tề phải nhíu mày.
Âm thanh chọp chẹp cứ vang vang trong phòng càng làm cho Ninh Khiết San ngượng ngùng hơn, bất chợt cô lại nhìn xuống nơi giao nhau của hai người, hai mắt của cô lập tức trợn tròn lên, tại sao nó lại to như vậy? Thứ to lớn đó làm sao lại nằm trong cô bé của cô vừa chứ.
Nhìn thấy Ninh Khiết San có dáng vẻ ngốc nghếch này lại khiến anh nổi tính cầm thú hơn, anh liền dịu dàng hôn lấy môi của cô. Lúc này cô thật sự muốn khóc đến nơi rồi, ôi cái tư thế đã d*m dục mà còn hôn hít ướt át, thế thì thử hỏi còn gì quá đáng hơn. Nhưng hiện tại mọi thứ cô đã buông xuôi theo anh rồi, hiện tại anh muốn làm gì thì chính là làm như vậy.
Sau khi chán chê với tư thế này thì Ôn Tề lại đỡ cô ngồi lên hạ bộ của mình. Chiếc váy ngủ của cô cũng bị lệch xuống một bên, lộ ra một bên gò bồng đào tươi tắn, anh liền đưa tay xoa nắn. Còn Ninh Khiết San thì đưa tay che miệng mình lại, bây giờ thì cô mới biết lý do anh không cởi hết chiếc váy của cô. Nhìn thử mà xem, bây giờ thật sự là quá khiêu gợi, không khí thì vô cùng là ám muội. Bên dưới vẫn không ngừng bị anh khuấy động, cô thật sự bất lực mà kêu rên.
Nhưng Ôn Tề không thể cứ nằm đó, anh liền ngồi dậy, giúp cô cởi hết chiếc váy ra, ôm lấy cô rồi tự luân động. Đầu óc của Ninh Khiết San thật sự sắp điên mất rồi, cô liền ôm chặt lấy tấm lưng của anh, rên rỉ:
- Chậm thôi... A...a...a..ưm... Chậm thôi...sâu quá... Anh vào sâu quá...ưm...a..
Nhưng tiếng rên của cô lại chính là thứ kích thích anh hơn, cô càng kêu lớn thì anh lại càng luân động mạnh mẽ hơn. Đột nhiên anh lại ra vào nahnh hơn, bên trong cô cũng cảm nhận có cái gì đó đang co rút rất kịch liệt.
Một lúc sau, một dòng chất lỏng ấm nóng được anh phóng thích ở bên trong cô. Cả người của Ninh Khiết San mệt lả mà gục trên vai anh, nhưng Ôn Tề vẫn còn rất sung sức, anh cố gắng đẩy vài cái, làm cho cô dù đã mất hết sức vẫn phải "Ưm a" vài tiếng.
Sau đó thì anh thấy hình như cô đã ngủ rồi liền ôm cô như vậy, không thèm đem cậu bé rút ra, bất chợt Ninh Khiết San thấy có gì đó không đúng lắm, tại sao nó không những chẳng xìu đi mà còn cứng cáp hơn cả vừa rồi? Cô trợn mắt nhìn anh, nhưng Ôn Tề lại giống như vừa rồi, chỉ nở một nụ cười ngốc nghếch rồi đè cô xuống, tiếp tục ra vào.
- A... Khốn kiếp... Anh bị động dục sao? Khốn kiếp... A... Chậm thôi... Ôn Tề, em giết anh...Em phải giết anh!
Nhưng những lời Ninh Khiết San nói đều bị Ôn Tề nuốt hết vào bụng, không những thế mà anh còn vô sỉ nói:
- Đợi anh ăn no đã, sau đó sẽ cho em thảo sức "giết anh".
Rõ ràng là cô nói sẽ giết chết anh, nhưng tại sao qua miệng của Ôn Tề thì nghĩa của nó lại vị vặn vẹo như thế chứ?
Cả đêm hôm đó không biết Ôn Tề đã ăn cô bao nhiêu lần, chỉ biết khi cô thiếp đi thì anh vẫn còn hi hục ra vào bên dưới. Mãi cho đến khi cổ mầm mống cuối cùng được phóng ra thì anh mới ôm lấy vợ mình mà đi vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô đồng ý... À không, nói đúng hơn là nguyện ý cho anh ăn, đây là cô cam tâm tình nguyện chứ không phải là anh ép buộc cô.
Mặc dù là được "ăn" nhưng anh vẫn không biết tại sao hôm nay cô lại cư xử lạ như vậy chứ! Chẳng lẽ Vera đã nói gì đó với cô. Trong khi anh đang suy nghĩ thì cô lại xoay người lại chui rúc vào lồng ngực anh, ngủ ngon giấc. Anh nhìn cô, mỉm cười.
- Ngủ ngon nhé, bà xã.